Cô giáo Từ từ bỏ việc hỏi nguyên nhân, trực tiếp nói cách giải quyết: “Em phải xin lỗi hai bạn đã đưa hai cuốn sách đó lên là Vương Hồng Đậu và Kiều Dũng, rồi bồi thường cho mỗi bạn một cuốn sách mới giống như cuốn đó, còn hai cuốn sách bị em vẽ bậy sau này sẽ thuộc về em.”
Viên Kim Lai trợn tròn mắt: “Em, em không có tiền mua sách mới.”
Cô giáo Từ: “Vậy thì để phụ huynh em bỏ tiền ra mua vậy.” Cô giáo Từ hiểu rõ gia cảnh nhà Viên Kim Lai, số tiền mua hai cuốn sách sẽ không tạo thành bất kỳ gánh nặng nào cho gia đình cậu bé.
“Phải mời phụ huynh sao ạ?” Viên Kim Lai sợ hãi, cha mẹ cậu bé chắc chắn sẽ mắng cậu bé cho mà xem.
Cô giáo Từ: “Chỉ cần em giải thích rõ với cha mẹ những lỗi lầm mà em gây ra và bồi thường sách mới cho Vương Hồng Đậu và Kiều Dũng thì không cần phải mời phụ huynh.”
Viên Kim Lai cố gắng cò kè mặc cả với cô giáo Từ: “Cô giáo Từ, cô phạt em đứng đi, cô phạt em dọn vệ sinh, chạy quanh sân trường, nhảy ếch.”
Cô giáo Từ lắc đầu: “Em làm hỏng sách của bạn học thì phải bồi thường cho các bạn.”
Viên Kim Lai mặc cả không thành, mặt mày ủ rũ quay về lớp, nhìn thấy Lâm Tiếu vừa từ lớp học âm nhạc trở về, hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Đồ mách lẻo.”
Lâm Tiếu đã dành cả tiết âm nhạc của mình, cùng Diệp Văn Nhân lén lút trốn cô giáo dạy âm nhạc để an ủi Vương Hồng Đậu, khó khăn lắm mới dỗ được Vương Hồng Đậu, vậy mà lại nghe thấy Viên Kim Lai nói cô như thế.
Lâm Tiếu tức muốn chết: “Rõ ràng là cậu làm sai.”
“Cậu là đồ vẽ bút màu nước, đồ vẽ bậy vẽ bạ, đồ phá hoại sách.”
Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đều giúp Lâm Tiếu: “Rõ ràng là cậu làm sai.”
Viên Kim Lai vô cùng tức giận, chỉ vào Trần Đông Thanh nói: “Cậu là con trai vậy mà lại đi giúp đám con gái này.”
“Trần Đông Thanh cậu với đám con gái này là cùng một phe, Trần Đông Thanh cậu da dẻ trắng trẻo như vậy, sao cậu không đi thắt bím tóc như tụi con gái luôn đi.”
Trần Đông Thanh tức giận đến mức lao tới túm lấy cổ áo Viên Kim Lai nói lý.
"Reng reng reng." Đúng lúc này, chuông báo hiệu vào lớp vang lên, giáo viên dạy toán bước vào lớp đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Giáo viên dạy toán nhìn phòng học lộn xộn, vừa nhìn liền khóa chặt ánh mắt ngay trung tâm hỗn loạn: "Trần Đông Thanh, Viên Kim Lai, hai em đang làm gì vậy, không nghe thấy chuông vào lớp sao?"
“Ra cuối lớp đứng năm phút bình tĩnh lại chút đi.”
“Không được đứng cùng nhau, mỗi người một bên.”
Lâm Tiếu nhanh chóng ngồi xuống ghế của mình, lúng ta lúng túng vội lấy sách toán từ trong hộc bàn ra. Giáo viên dạy toán liếc nhìn Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, còn có những học sinh lúc nãy chưa kịp ngồi xuống chỗ của mình mà vươn cổ ra xem kịch với ánh mắt cảnh cáo, khăn lau bảng đập đập lên bục, bắt đầu giảng bài.
Năm phút sau, giáo viên dạy toán nói: “Được rồi, quay về chỗ ngồi đi.”
Giáo viên dạy toán chỉ chịu trách nhiệm giữ gìn kỷ luật trong lớp của mình để lớp học có thể diễn ra suôn sẻ. Còn những chuyện xung đột giữa các học sinh phải do cô giáo Từ - chủ nhiệm lớp giải quyết, sau giờ học, giáo viên dạy toán kể lại chuyện đó với cô giáo Từ, cô giáo Từ nghe xong vô cùng đau đầu: “Chắc chắn là việc làm bẩn sách đây mà.”
Nhưng có liên quan gì đến Trần Đông Thanh? Một lớp phó học tập luôn cư xử hòa nhã vậy mà lại túm cổ áo bạn cùng lớp.
Cô giáo Từ kiên nhẫn đến lớp tìm hiểu tình hình, Lâm Tiếu vô cùng chủ động báo cáo vụ việc với cô giáo Từ: "Là Viên Kim Lai gây sự trước ạ."
“Cậu ấy vừa quay lại lớp học đã nói em là đồ mách lẻo. Trần Đông Thanh nói cậu ấy là người làm sai, cậu ấy lại nói Trần Đông Thanh là con trai lại đi giúp con gái.”
Lâm Tiếu bắt chước Viên Kim Lai giống y như đúc. Cô lặp lại từng câu từng chữ mà Viên Kim Lai nói, ngay cả giọng điệu cũng rất giống, còn bắt chước cả ánh mắt nhìn chằm chằm của Viên Kim Lai, cô giáo Từ vừa thấy liền kinh ngạc, dường như cô ấy đã nhìn thấy một phiên bản nữ của Viên Kim Lai.
“Là như thế sao?” Cô giáo Từ hỏi những học sinh khác.
Viên Kim Lai cũng bị sự bắt chước của Lâm Tiếu làm cho sững sờ, bỗng chốc cũng quên cả việc phủ nhận.
Trần Đông Thanh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Là như thế ạ.”
Hai gò má cậu bé hơi hơi nóng lên, lúc nãy khi Viên Kim Lai nói cậu bé nên để bím tóc như tụi con gái, cậu bé chỉ cảm thấy tức giận. Nhưng khi Lâm Tiếu bắt chước và nói lại những lời đó, đột nhiên Trần Đông Thanh cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô giáo Từ lại phê bình Viên Kim Lai lần nữa, yêu cầu cậu bé tự kiểm điểm lại những lỗi lầm của mình.
Cô giáo Từ cũng chỉ trích Trần Đông Thanh vài câu: “Khi bạn học dùng lời lẽ công kích em, em có nên ra tay túm lấy cổ áo bạn không?”
"Chuông vào lớp đã vang lên rồi, đã bắt đầu vào học môn toán rồi, em còn cãi nhau với bạn học, có phải em cũng đã làm sai rồi không?”
Theo yêu cầu của cô giáo Từ, Viên Kim Lai và Trần Đông Thanh đã xin lỗi nhau.