Tại bàn ăn tối ngày hôm đó, Lâm Tiếu tức giận kể với mẹ và anh trai của mình về việc "sách của Vương Hồng Đậu bị làm bẩn" ngày hôm nay, sau đó đưa ra lời kết luận.
“Viên Kim Lai thật sự quá đáng ghét.”
“Tại sao lại có người đáng ghét như vậy chứ.”
Cô giáo Từ lại còn bảo Trần Đông Thanh xin lỗi Viên Kim Lai, chẳng qua Trần Đông Thanh chỉ túm lấy cổ áo Viên Kim Lai thôi mà.
Lâm Tiếu bày tỏ cách nghĩ của mình: “Viên Kim Lai bị đánh là đáng đời.”
Lâm Dược Phi tán thành: “Đúng vậy, nếu thời đi học thằng nhóc đó mà học cùng lớp với anh thì…”
Lữ Tú Anh dùng đũa gõ tay Lâm Dược Phi: “Nói bậy cái gì đó?”
Lâm Dược Phi lập tức thay đổi thái độ: “Đương nhiên đánh nhau là không đúng rồi.”
Vẻ mặt Lâm Tiếu hoàn toàn cạn lời, anh trai nói những lời như thế thật sự không có sức thuyết phục. Cô nhớ rất rõ, khi anh trai cô đi học, suốt ngày nếu không phải chỗ này bị đập thì chỗ kia bị bầm tím.
Lâm Tiếu vừa muốn lật lại chuyện cũ để vạch trần anh trai mình thì thấy anh trai mình làm động tác “bịt miệng”, sau đó còn nháy mắt với Lâm Tiếu.
Nháy mắt là ý gì vậy.
Lâm Tiếu và anh trai không hề có bất kỳ sự ăn ý nào.
Nhưng cô rộng lượng quyết định không nhắc đến những chuyện trong quá khứ trước mặt mẹ mình, tránh làm mẹ buồn.
Sáng hôm sau, Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: “Hôm nay con đến công ty sớm, sẵn tiện đưa Tiếu Tiếu đến trường luôn.”
"Được." Lữ Tú Anh đồng ý.
Lâm Tiếu ngồi lên yên sau xe đạp của anh trai liền nghe thấy anh trai nói: “Hôm nay lúc tan học, em đi theo phía sau Viên Kim Lai ra đây.”
Lâm Tiếu: "Tại sao vậy ạ?"
Lâm Dược Phi: “Hôm nay Trần Đông Thanh sẽ ở đâu? Phụ huynh thằng bé sẽ đúng giờ đến đón hay sẽ đợi trong văn phòng giáo viên?”
Lâm Tiếu lắc đầu tỏ vẻ mình không biết: "Nhưng hầu như cậu ấy đều đợi ở văn phòng của cô giáo Từ."
Lâm Dược Phi dặn dò Lâm Tiếu: “Vậy em dẫn Trần Đông Thanh cùng nhau đến cổng trường một chuyến.”
Lâm Tiếu càng không hiểu: “Rốt cuộc là tại sao vậy?”
Lâm Dược Phi nói: “Chiều hôm nay anh sẽ không để cho mẹ đến đón em, anh đến đón em.”
Giọng điệu của Lâm Dược Phi rất quen thuộc, Lâm Tiếu biết rằng mỗi khi anh trai mình dùng giọng điệu này nói chuyện, điều đó có nghĩa là anh chuẩn bị làm việc xấu.
Sự ăn ý không hề tồn tại giữa hai anh em thường ngày đột nhiên trỗi dậy, Lâm Tiếu vui vẻ đồng ý: "Được ạ."
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Lâm Tiếu đi vào phòng học thì thấy Trần Đông Thanh đã ngồi vào chỗ của mình, lập tức chạy tới hỏi: "Hôm nay tan học khi nào phụ huynh cậu đến đón cậu?"
Trần Đông Thanh: “Đúng giờ bà nội tớ sẽ đến đón tớ.”
Lâm Tiếu gật đầu: “Vừa hay, tan học chúng ta về cùng nhau nha, đi theo Viên Kim Lai.”
Trần Đông Thanh lộ ra vẻ khó hiểu, Lâm Tiếu ghé sát vào tai cậu bé, nhỏ giọng nói với Trần Đông Thanh về kế hoạch sau khi tan học ngày hôm nay: "Hôm nay sau khi tan học anh trai tớ sẽ đến đón tớ."
Vẻ mặt Trần Đông Thanh chuyển từ khó hiểu sang kích động, hai mắt sáng ngời, gật đầu lia lịa.
Tiếng chuông tan học còn chưa vang lên, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đã lén lút thu dọn cặp sách của mình. Lúc chuông tan học vang lên, hai người nhìn nhau, cùng nhau nhìn chằm chằm Viên Kim Lai đang ngồi trong lớp, nhìn thấy Viên Kim Lai đi ra khỏi phòng học, hai người lập tức lặng lẽ đi theo phía sau.
Sau giờ học các học sinh ra về cùng nhau rất nhiều, Viên Kim Lai không hề nhận ra rằng mình đang bị theo dõi.
Lâm Tiếu vừa nhìn đã thấy anh trai đứng ở cổng trường, hôm nay anh trai thật đặc biệt.
Anh trai mặc một chiếc quần jean và một cái áo khoác màu đen, trên sống mũi đeo một cặp kính râm, khoanh hai tay trước ngực.
Trần Đông Thanh biết anh trai Lâm Tiếu, nhưng vừa nhìn thấy anh vẫn là bị doạ cho một cái.
Sau khi Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai mình, cô lập tức giơ tay phải lên cao, vẫy nó về phía anh trai mình, sau đó bán mạng chỉ vào Viên Kim Lai ở trước mặt mình, không ngừng nói khẩu hình miệng: "Là cậu ta, là cậu ta, là cậu ta."
Lâm Dược Phi sải bước đi về phía Viên Kim Lai, chặn đường cậu bé: "Bạn học nhỏ, cậu là học sinh lớp 2A4 phải không, cho tôi hỏi thăm một chuyện với."
Viên Kim Lai đứng tại chỗ, thất thố nhìn Lâm Dược Phi.
“Tôi là anh trai Lâm Tiếu, trong lớp có ai ăn hiếp em gái tôi không?”
Viên Kim Lai ngơ ngác: “Không, không có.”
Rõ ràng là Lâm Dược Phi đang cười nhưng biểu cảm trên mặt anh lại rất đáng sợ: "Thật sự không có sao?"
Viên Kim Lai không nói nên lời.
Lâm Dược Phi: "Vậy còn em trai nhỏ Trần Đông Thanh của tôi thì sao?"
Lâm Dược Phi vẫy tay ra hiệu cho Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đi qua, dang tay ra một trái một phải ôm lấy hai đứa nhỏ.
Trần Đông Thanh giật mình, sau đó cảm nhận được bàn tay của anh trai Lâm Tiếu nhẹ nhàng vỗ lên vai mình, cậu bé liền thả lỏng.
Viên Kim Lai lùi về sau vài bước, nhìn thấy cha mình đứng ở cổng trường cách đó không xa, vừa chạy tới vừa gọi: “Cha.”
Lâm Dược Phi vỗ vỗ vai Trần Đông Thanh, nói với cậu bé: “Đi thôi, bà nội của em ở bên kia.”
Trần Đông Thanh ngước mắt nhìn Lâm Dược Phi, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Anh trai Lâm Tiếu thật cao, nước da hơi ngăm đen, vai còn rộng, thoạt nhìn rất mạnh mẽ.
Lâm Tiếu nhảy lên yên sau xe đạp của anh trai: "Anh ơi, anh ơi, kính râm và quần áo anh lấy ở đâu vậy?"
Lâm Dược Phi: “Mượn đó.”
Lâm Tiếu có chút thất vọng: "Ồ." Vậy thì sau này sẽ không nhìn thấy anh trai mình ăn mặc như thế này nữa.
Lâm Dược Phi chọc cô: "Làm sao, cảm thấy anh trai em ăn mặc như vậy rất đẹp trai à?"
Lâm Tiếu ngồi trên yên sau xe đạp phát ra mấy lời như muốn nôn mửa: “Anh à, anh thật buồn nôn.”
Sáng hôm sau, Lâm Tiếu bước vào lớp, va phải Viên Kim Lai. Viên Kim Lai nhanh chóng nhường đường cho Lâm Tiếu, sau đó nguyên một ngày đều tránh mặt cô.