“Anh trai của Lâm Tiếu là đại ca.”
Viên Kim Lai đã lan truyền tin tức trong đám con trai, do tin này quá chấn động, nó nhanh chóng lan truyền đến hơn phân nửa lớp.
Tin tức truyền đến tai những người bạn của Lâm Tiếu, tất cả bạn nhỏ nhao nhao đến hỏi sự thật.
Trần Đông Thanh: “Lâm Tiếu, anh trai của cậu là đại ca sao?”
Trần Đông Thanh đưa tay sờ vai của mình, hôm qua cậu bé còn được anh trai đại ca của cô ôm vai dịu dàng vỗ nhẹ.
Lâm Tiếu: “Cái gì? Anh tớ làm đại ca rồi?”
Điều mà mẹ lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra sao?
Lâm Tiếu túm lấy Trần Đông Thanh hỏi là ai nói, Trần Đông Thanh truy tìm tin tức, đã tìm ra nguồn gốc là Viên Kim Lai.
Viên Kim Lai: “Anh trai Lâm Tiếu rất cao và mạnh mẽ, mặc áo khoác và đeo kính râm, dọa chết người, chỉ cần nhìn sơ qua thôi đã biết là đại ca.”
Lâm Tiếu thở dài một hơi, hóa ra Viên Kim Lai lại lan truyền những điều nhảm nhí này.
Sau khi Viên Kim Lai bị anh của Lâm Tiếu dọa sợ, khi về nhà ngay lập tức thú nhận với cha mẹ những việc xấu xa mà mình đã làm ở trường.
Vốn dĩ cậu bé muốn kéo dài một đoạn thời gian, tiết kiệm tiền tiêu vặt mỗi ngày lại, tích góp đủ tiền rồi thì sẽ mua hai cuốn sách bồi thường cho Vương Hồng Đậu và Kiều Dũng. Làm như vậy để cha mẹ cậu bé không biết cậu bé đã làm việc xấu.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ đại ca của anh trai Lâm Tiếu, Viên Kim Lai cảm thấy bị anh của Lâm Tiếu đánh còn đáng sợ hơn nhiều so với việc bị chính cha mẹ mình đánh. Cậu bé dùng một bộ trò chơi đôi nam nữ đổi lấy hai cuốn sách mới, vội vàng trả lại cho Vương Hồng Đậu và Kiều Dũng.
Viên Kim Lai đặc biệt gọi Lâm Tiếu, Trần Đông Thanh, Vương Hồng Đậu và Kiều Dũng đến gác sách trong góc lớp, lấy ra hai cuốn sách mới ra trước mặt họ: “Đây, tớ đã mua hai cuốn sách mới giống như đúc.”
Cậu bé đặt hai cuốn sách mới vào gác sách, sau đó đem hai cuốn sách mà cậu bé đã viết nguệch ngoạc cho vào cặp.
Vương Hồng Đậu vô cùng biết ơn Lâm Tiếu: “Đều là nhờ người anh trai đại ca của cậu, nếu không Viên Kim Lai đã không trả lại sách nhanh như vậy.”
Lâm Tiếu: “Anh trai của tớ không phải là đại ca.”
Sao mà ngay cả người bạn thân nhất của cô cũng tin điều đó vậy?
“Hôm nào anh cậu lại đến đón cậu thế?” Cả Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều muốn gặp người anh trai đại ca này của Lâm Tiếu một lần.
Lâm Tiếu: “Anh tớ thật sự không phải là đại ca, lần sau nhìn thấy thì các cậu sẽ biết thôi.”
Lâm Tiếu về nhà thì ngay lập tức hẹn trước anh lần sau đến đón cô, đồng thời yêu cầu anh cần phải ăn mặc lịch sự nhã nhặn.
Tuy nhiên anh của Lâm Tiếu đã bước vào giai đoạn công việc bận rộn, không có thời gian rảnh để đón cô tan học trong nhiều ngày. Lâm Tiếu cũng không có cách nào khác để chứng minh trước mặt những người bạn tốt của mình.
Lúc Lữ Tú Anh đợi đón Lâm Tiếu tan học, lại tình cờ gặp Vương Nguyệt Nga ở cổng trường.
Vương Nguyệt Nga mỉm cười nói với bà: “Con trai của con thật là tốt, nó là chỗ dựa cho em gái ở trường, thậm chí còn chống lưng cho Đông Đông nhà bác nữa.”
Lữ Tú Anh mờ mịt: “Cái gì ạ?”
Vương Nguyệt Nga kể với Lữ Tú Anh một cách sống động, đều là do Trần Đông Thanh về nhà kể cho bà ấy nghe.
Lữ Tú Anh lúc này mới biết hai anh em đã làm gì, bà vỗ tay nói: “Thì ra là thế, con đã hiểu tại sao hôm đó Tiểu Phi đột nhiên lại nói với con là nó rảnh rỗi, để nó đưa đón Tiếu Tiếu đi học.”
Vương Nguyệt Nga cười nói: “Sau này trong lớp sẽ không có ai dám bắt nạt Tiếu Tiếu nữa, Đông Đông nhà bác cũng được hưởng lây, còn phải cảm ơn anh trai Lâm Tiếu.”
Lữ Tú Anh lắc đầu liên tục: “Cảm ơn cái gì, nó chỉ đang càn quấy thôi.”
Vương Nguyệt Nga: “Bác thấy anh trai Lâm Tiếu rất tốt, rất quan tâm đến em gái, xử lý mọi việc khá linh hoạt. Làm sao có thể không đáng tin cậy như con nói?”
Trong lúc Lữ Tú Anh do dự có nên thay đổi công việc hay không, bà đã tâm sự với Vương Nguyệt Nga những lo lắng của mình ở nhiều phương diện, điều lo lắng nhất là Lâm Dược Phi không đáng tin cậy. Nhưng sau việc này, Vương Nguyệt Nga có ấn tượng rất tốt với Lâm Dược Phi, cảm thấy những gì Lữ Tú Anh nói trước đây là đang nói quá lên.
Mặt Lữ Tú Anh tràn đầy ngạc nhiên khi nghe những lời nói của Vương Nguyệt Nga.
“Nói thật cho bác biết, nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên con nghe có người khen anh của Lâm Tiếu.”
“Khi con đến gặp lãnh đạo xưởng để xin chuyển công tác, nói không ai đưa đón Lâm Tiếu. Lãnh đạo xưởng nói nói với con rằng con nên nuôi dạy con gái mình thật tốt để sau này già rồi có người dựa vào.”
Lời nói của lãnh đạo xưởng có ý tứ rất rõ ràng, cảm thấy con trai cả của Lữ Tú Anh không đáng tin cậy.
Vương Nguyệt Nga cười: “Đó là bởi vì bọn họ không có mắt nhìn người. Bác không biết lúc trước anh của Lâm Tiếu như thế nào, dù sao bác nhìn anh Lâm Tiếu bây giờ cảm giác như một người trẻ tuổi khá tốt.”
“Con đừng dùng những định kiến xưa cũ mà nhìn người.”