Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 90 - Chương 90.

Chương 90. - Chương 90. -

Vương Nguyệt Nga đánh giá Lữ Tú Anh: “Bác thấy con được điều đến làm công việc này rất tốt. Da mặt cũng hồng hào hơn so với trước kia, cả người trông tràn đầy sức sống.”

“Bác làm bác sĩ mấy chục năm, cũng đã chứng kiến rất nhiều chuyện, không có gì là quan trọng hơn sức khỏe.”

“Bây giờ con đổi công việc, cũng nên để anh trai Lâm Tiếu cống hiến cho gia đình một chút. Người một nhà, nếu không phải người này hỗ trợ người kia thì là người kia hỗ trợ người này.”

“Nếu con luôn đối xử với con trai mình như một đứa trẻ và tự gánh vác mọi thứ thì nó sẽ không bao giờ trưởng thành. Đến lúc con muốn đặt gánh nặng lên trên vai nó, không chừng nó còn phản kháng nữa.”

Những lời nói của Vương Nguyệt Nga đã lấp đầy hy vọng trong trái tim của Lữ Tú Anh: “Hi vọng mọi chuyện có thể càng ngày càng tốt hơn.”

Sau khi Lữ Tú Anh được chuyển đến phòng văn thư, bà dọn dẹp tất cả bên trong và bên ngoài. Phân loại hồ sơ theo danh mục, hồ sơ năm nào để theo năm đó, Lữ Tú Anh ghi nhớ tất cả vào trong đầu, để khi tìm cái gì thì có thể lập tức tìm được.

Dù vậy, công việc của Lữ Tú Anh trong phòng văn thư vẫn rất nhàn nhã.

Đây là năm đầu tiên bà đan xong áo len và quần len cho cả nhà sớm như vậy. Sau khi làm xong quần áo bông cho cả nhà, bà lấy chăn bông cũ tháo ra, mang đến chỗ nhổ bông làm cho bông lót tơi xốp và mềm mại.

Chiếc áo len đan cho Lâm Tiếu năm nay không còn được khâu đơn giản như mọi năm nữa. Lữ Tú Anh đã đến trung tâm mua sắm nhìn xem, về nhà bà cũng đan một kiểu giống như vậy.

Một chiếc áo len là hình con gấu nhỏ, chiếc còn lại là họa tiết bông tuyết và người tuyết.

Khi gió dịu đi, Lâm Tiếu mặc áo len mới đến trường, các bạn cùng lớp của cô đều trầm trồ áo len của cô rất đẹp.

“Bà của Đông Đông, con cũng có đan cho bác một cái áo len.”

Lữ Tú Anh rất cảm kích những lời của Vương Nguyệt Nga nói với bà, đã giúp cho bà rất nhiều, bà muốn làm chút gì đó để thể hiện tấm lòng của mình.

Ngay từ đầu, Lữ Tú Anh đã muốn đan cho Trần Đông Thanh một chiếc áo len để cảm ơn Vương Nguyệt Nga.

Nhưng đột nhiên bà lại nhớ đến lời nói của Vương Nguyệt Nga, đừng chỉ lo nghĩ đến con cái, hãy nghĩ cho chính bản thân mình.

Đúng vậy, bà muốn cảm ơn Vương Nguyệt Nga, tại sao lại đan áo len cho cháu trai của bà ấy, mà lại không đan cho Vương Nguyệt Nga một chiếc áo len?

Thế là Lữ Tú Anh thay đổi quyết định, bà đan một chiếc áo len hở phía trước có khuy cài trên đó. Mỗi lần đón Lâm Tiếu bà đều mang theo, lần này gặp được Vương Nguyệt Nga nên đưa cho bà ấy.

Vương Nguyệt Nga lấy chiếc áo len ra khỏi túi, ướm thử trên người: “Kích cỡ rất vừa vặn.”

“Tú Anh, con khéo tay quá, cái áo len này đan nhìn còn đẹp hơn mấy cái bán ở trung tâm thương mại.”

“Còn có khuy cài nữa.” Vương Nguyệt Nga hết lời khen ngợi: “Người già bọn bác không thích nhất là áo len tròng cổ, mặc vào cởi ra rất tốn sức, con thật có lòng.”

Lữ Tú Anh có chút ngượng ngùng cười nói: “Bác thích là được, cũng không đáng giá bao nhiêu, con chỉ muốn cảm ơn bác.”

Lữ Tú Anh cũng tặng một chiếc khăn quàng cổ cho cô giáo Từ. Bà biết cô giáo Từ không nhận tiền hay quà tặng, nhưng mà tặng cho cô ấy một chiếc khăn quàng cổ không có bao nhiêu tiền do chính tay bà đan thì chắc là được.

Lữ Tú Anh không có tặng ở trường, đợi đến lúc cô giáo Từ tan làm, bà đợi ở cách trường hai dãy nhà tặng chiếc khăn quàng cổ cho cô giáo Từ. Cô giáo Từ đã từ chối vài lần nhưng cuối cùng cũng nhận lấy.

Lâm Tiếu thích nhất là tiết Ngữ văn, khi làm bài tập về nhà mỗi ngày đều đặt bài tập Ngữ Văn lên hàng đầu.

Trong số các bài tập Ngữ văn, cô thích nhất là viết văn. Từ khi trong lớp có giá sách ở góc lớp, Lâm Tiếu viết văn càng ngày càng nhiều, được cô giáo Từ xem như là văn mẫu đọc trong lớp.

Nhưng mà vào thứ bảy này, Lâm Tiếu đã hoàn thành bài tập Toán, bài tập Tư tưởng và Đạo đức, thậm chí cả bài tập thủ công của tuần sau cũng đã làm xong.

Viết văn thì chậm chạp không viết.

Đề bài làm văn cuối tuần là “Công việc của cha.”

Cây bút chì của Lâm Tiếu xoay xoay trong cái gọt bút chì mèo con. Trước đây anh phát hiện ra cô mang găng tay dùng dao nhỏ gọt bút chì, lập tức mua cho cô mười cái đồ gọt bút chì.

Lâm Tiếu sợ đến ngây người, tại sao lại mua mười cái gọt bút chì một lúc?

Lâm Dược Phi: “Em giữ lại mà sử dụng, nếu lưỡi dao cùn hay không cẩn thận làm mất thì lấy cái mới mà dùng.”

Trong mắt anh, gọt bút chì là vật dụng tiêu hao, mười cái cũng dùng không bao lâu.

Lâm Tiếu khiếp sợ kể chuyện này cho mẹ nghe, mười cái gọt bút chì thật sự là quá nhiều! Sau đó anh trai đã bị mẹ mắng: “Con có tiền tiêu đến hư đầu rồi hả? Có tiền cũng không thể mua những thứ này.”

Lâm Dược Phi tức giận bóp mũi Lâm Tiếu: “Lần sau đừng kêu anh mua đồ cho em nữa.”

Bình Luận (0)
Comment