Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 91 - Chương 91.

Chương 91. - Chương 91. -

Lâm Tiếu đặt chín cái gọt bút chì vào ngăn kéo và chỉ sử dụng một chiếc có hình mèo con mà cô yêu thích.

Những mảnh vụn bút chì lăn ra khỏi gọt bút chì, Lâm Tiếu hoàn hồn lại nhận ra mình đã gọt bút chì quá mức và đã lãng phí một đoạn bút chì, liền vội vàng dừng lại.

“Công việc của cha…” Cô không có cha, bây giờ biết viết như thế nào đây.

Chẳng lẽ đi nói với cô Từ là mình không có cha sao?

Mặc dù Lâm Tiếu rất thích cô Từ, nhưng cô vẫn không muốn nói với cô Từ việc này.

Chẳng lẽ không làm bài tập làm văn sao?

Thế thì cô giáo Từ chắc chắn sẽ hỏi cô tại sao không hoàn thành bài tập về nhà.

Lâm Tiếu chống cằm suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra cách giải quyết, chính là tự mình tưởng tượng ra công việc của cha!

Công việc của cha là gì đây?

Cô đã đọc rất nhiều sách trên gác sách, một số viết là thật, một số là giả, hay còn được gọi là “hư cấu”.

Cô cũng có thể bịa ra công việc của cha, chỉ cần viết như thật, cô Từ sẽ không phát hiện ra.

Cha làm công việc gì đây? Trong bài làm văn của Lâm Tiếu tự nghĩ ra nên rõ ràng phải cần tư liệu sống. Làm công nhân trong xưởng dệt bông? Lâm Tiếu do dự một chút, sau đó cô bỏ qua, do trong xưởng dệt bông hầu hết đều là công nhân nữ.

Đột nhiên, Lâm Tiếu nảy ra một ý tưởng, lấy công việc của anh trai trở thành công việc cho cha.

Nhưng công việc của anh trai là làm gì? Lâm Tiếu vừa định viết thì nhíu mày lại. Cô phát hiện cô không biết gì về công việc của anh mình.

Mẹ làm việc trong xưởng dệt bông, Lâm Tiếu ngoại trừ xưởng thì không có đi đâu cả, từ nhỏ đã chạy tới chạy lui trong chỗ làm việc của mẹ.

Mẹ vừa chuyển công tác đến phòng văn thư, Lâm Tiếu cũng đã đến rồi. Bên trong phòng văn thư rất mát mẻ, thoang thoảng mùi giấy và mực in.

Nhưng cô chưa từng đến chỗ anh trai làm việc, hoàn toàn không biết công việc của anh như thế nào.

Còn bài tập làm văn 300 từ thì sao… cô Từ đã tăng số lượng từ cho bài tập làm văn này.

Cuối cùng Lâm Tiếu cũng đợi được anh tan tầm về nhà, sốt ruột nhào qua: “Anh, anh, ngày mai anh có thể dẫn em đến chỗ anh làm được không? Em muốn đi xem chỗ anh làm.”

Lâm Dược Phi không chút do dự từ chối: “Không được.”

“Công việc của anh và mẹ khác nhau, mỗi ngày anh đều phải đi ra công trường, không thể mang em theo được.” Hai ngày nay Lâm Dược Phi rất bận.

Lâm Dược Phi giải thích lý do cho Lâm Tiếu, nhưng mà người luôn ngoan ngoãn nghe lời như Lâm Tiếu đột nhiên không nói đạo lý, một mực quấn lấy Lâm Dược Phi, nhất định bắt anh đưa mình đến chỗ làm việc.

Lâm Dược Phi cau mày: “Có chuyện gì xảy ra với em vậy?”

Lâm Tiếu chớp chớp mắt: “Không có việc gì.”

Chậc chậc, biểu hiện này cho thấy là có việc gì rồi, Lâm Dược Phi đã quen với từng biểu cảm nhỏ của em gái khi nói dối.

“Nói thật cho anh biết em muốn làm gì thì anh có thể suy nghĩ lại một chút.”

Lâm Tiếu vẫn lắc đầu: “Không có việc gì, em chỉ muốn đến chỗ anh làm việc nhìn xem.”

Khi Lâm Tiếu lắc đầu, ánh mắt vô thức nhìn xuống bàn học. Lâm Dược Phi tinh ý thấy được động tác nhỏ này của em gái. Một lúc sau, thừa dịp em gái đang đánh răng trước khi ngủ, anh đi đến trước bàn học của Lâm Tiếu.

Anh ngược lại muốn xem vật nhỏ này đang giấu bí mật gì trên bàn học.

Lâm Dược Phi vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy quyển vở kẻ ô vuông của em gái đang mở, bên trên là đề bài tập làm văn “công việc của cha”.

Động tác của Lâm Dược Phi dừng lại.

Anh nghe thấy tiếng em gái chạy ra khỏi nhà vệ sinh nên vội vàng rời khỏi bàn học của Lâm Tiếu, điều chỉnh biểu cảm trên mặt: “Này, em kêu anh đưa em đến nơi anh làm việc, em lấy cái gì để đổi với anh?”

Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên, anh hỏi như vậy chính là đồng ý.

Lâm Dược Phi: “Em giặt tất cho anh năm lần.”

Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Không có cửa đâu!” Cô không muốn giặt tất thối của anh đâu.

Lâm Dược Phi: “Vậy em nhường đùi gà cho anh năm lần.”

Sau khi Lâm Dược Phi sống lại, mỗi lần trong nhà ăn thịt gà, hai cái đùi gà, một cái đùi là cho Lâm Tiếu, cái còn lại là của Lữ Tú Anh.

Lâm Tiếu cảm thấy việc này có thể thương lượng được: “Hai lần.”

Lâm Dược Phi: “Bốn lần.”

Lâm Tiếu: “Ba lần.”

Lâm Dược Phi: “Đồng ý.”

Nhưng mà vừa rồi Lâm Dược Phi không có nói dối Lâm Tiếu, phần lớn thời gian làm việc của anh đều ở công trường. Công trường vừa bẩn lại nguy hiểm, chắc chắn anh không thể mang Lâm Tiếu đến đó.

Lâm Dược Phi đi tìm Lữ Tú Anh: “Mẹ, ngày mai mẹ mang theo Tiếu Tiếu, hai người cùng nhau đi một chuyến đến công ty của con.”

Lữ Tú Anh thắc mắc: “Vì sao?”

Lâm Dược Phi: “Không có gì, Tiếu Tiếu ầm ĩ muốn đi, vậy hãy đưa em ấy đi một chuyến đi. Nhưng mà con bận bịu công việc không có thời gian mang em ấy đi, chỉ có thể để hai người cùng đi.”

Bình Luận (0)
Comment