Lữ Tú Anh trừng mắt: “Con bé ầm ĩ muốn đi thì cứ đưa con bé đi sao?” Lữ Tú Anh đối với Lâm Tiếu dịu dàng hơn nhiều so với Lâm Dược Phi, nhưng trong nhà cũng không thể chiều chuộng con cái như vậy.
Lâm Dược Phi thay đổi chủ đề: “Đây không phải là muốn mẹ đến thăm công ty của chúng con sao, tránh cho mẹ cảm thấy công ty của tụi con sẽ phá sản bất cứ lúc nào.”
Câu này lại chạm đến tâm sự thầm kín của Lữ Tú Anh, bà thật sự muốn xem nơi Lâm Dược Phi làm việc ra sao. Nó có phá sản hay không là việc sau này, ngược lại bà chủ yếu muốn xem Lâm Dược Phi giao tiếp với ai mỗi ngày, làm công việc như thế nào hàng ngày.
Mặc dù Lâm Dược Phi đã nói với bà rằng chuyện nợ nần chỉ xảy ra có một lần. Nhưng Lữ Tú Anh vẫn không yên lòng, luôn lo rằng ông chủ trả cho anh mức lương cao như vậy là cần anh làm một số việc đen tối.
“Vậy ngày mai mẹ và Tiếu Tiếu sẽ ghé thăm một chuyến, không làm phiền công việc của con chứ?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Dược Phi: “Không sao đâu.”
Sáng sớm hôm sau, Lữ Tú Anh dậy sớm để bầm thịt, đun nóng chảo dầu, chiên một nồi thịt viên và làm một nồi củ sen nhồi thịt chiên.
Lâm Tiếu bị mùi thơm đánh thức, dụi mắt đi vào phòng bếp. Lữ Tú Anh gắp thịt viên vừa chín tới đưa cho Lâm Tiếu: “Nếm thử đi.”
Lâm Tiếu híp mắt thành một khe hở, sau đó đôi mắt lập tức mở to: “Thơm quá.”
“Ai nha, con vẫn còn chưa có đánh răng.” Cô ăn xong thịt viên rồi mới nhớ tới.
Lữ Tú Anh đóng gói thịt viên chiên và củ sen nhồi thịt chiên, mang đến đơn vị của Lâm Dược Phi, phân phát cho đồng nghiệp của Lâm Dược Phi ăn.
Bữa sáng hôm nay cũng ăn hai thứ này, Lữ Tú Anh còn nấu thêm một nồi cháo kê.
Thịt viên chiên vừa mới chín tới và củ sen nhồi thịt chiên vừa thơm lại vừa giòn, Lâm Tiếu ăn hết miếng này đến miếng khác, cho đến khi Lữ Tú Anh kêu lên ngăn cản lại: “Cháo của con còn nhiều quá kìa.”
Quả nhiên Lâm Tiếu không ăn nổi nữa, cô cũng không dám để thừa, còn chưa kịp ăn hết ngụm cháo cuối cùng, cúi đầu đã thấy bụng nhỏ căng tròn trướng lên.
Mẹ, anh và cô cùng đến công ty của anh, cô đi tìm tư liệu để viết bài tập làm văn.
Trong sân tiểu khu, những người hàng xóm đi ngang qua đều chào hỏi: “Ôi, cả nhà ba người cùng nhau ra ngoài hả?”
Cảnh tượng như vậy rất hiếm gặp ở nhà Lữ Tú Anh.
Tuy nhiên, Lữ Tú Anh rất có kinh nghiệm trong việc ứng phó với những lời xã giao như vậy, giọng nói của bà tràn đầy nhiệt tình: “Đúng vậy, chúng tôi ra ngoài một chuyến.”
Vài người hàng xóm chào hỏi: “Về quê sao?” Những người hàng xóm chỉ nhìn thấy ba người nhà Lữ Tú Anh đi cùng nhau khi về quê.
Giọng điệu của Lữ Tú Anh vẫn nhiệt tình như cũ: “Không, không phải về quê, chỉ là ra ngoài một lát.”
Không có tin tức nào được trao đổi giữa hai bên, nhưng một cuộc trò chuyện hoàn mỹ đã được hoàn thành.
Lâm Tiếu đi bên cạnh mẹ, không thể hiểu tại sao người lớn lại thích nói những điều vô nghĩa không có ý nghĩa gì cả.
Thịt viên chiên và củ sen nhồi thịt chiên mà Lữ Tú Anh mang đến công ty đã được đồng nghiệp Lâm Dược Phi nhiệt tình đón nhận.
Mọi người nhiệt tình chào đón, các đồng nghiệp muốn pha trà cho họ uống nhưng Lữ Tú Anh vội vàng nói mình không khát.
Từ lúc Lâm Tiếu bước vào cửa công ty, cô liền cảm thấy một đôi mắt là không đủ nhìn, âm thầm ghi nhớ dáng vẻ của anh trai ở trong công ty, đây là ba trăm chữ của cô đó nha.
Lữ Tú Anh cũng cảm thấy như vậy, bà cũng cảm giác một đôi mắt không đủ nhìn. Công ty của Lâm Dược Phi thực sự khác với những gì bà tưởng tượng, nó lớn hơn nhiều so với những gì bà tưởng tượng.
Phòng làm việc, phòng hội nghị, sảnh tiếp khách, phòng tài chính khá là đầy đủ.
Dọn dẹp giống như khuôn mẫu. Công ty được dọn dẹp rất sạch sẽ, những chậu cây trong hành lang được chăm sóc cẩn thận.
Điều khiến bà ngạc nhiên nhất trong công ty Lâm Dược Phi làm việc chính là tất cả các đồng nghiệp của anh đều còn rất trẻ. Bà quan sát xung quanh, một nửa số người đều ngồi ở bàn làm việc vào chủ nhật.
Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: “Chủ nhật các con không nghỉ sao?”
Một chàng trai trẻ nói: “Nếu có bất kỳ dự án nào trong công trình của tụi con đang thi công thì tụi con cũng không nghỉ.”
Lữ Tú Anh cảm thấy nơi này thực sự khác biệt so với xưởng dệt bông, có lẽ là do mọi người còn trẻ nên có một loại sức sống mà xưởng dệt bông không có.
Trong văn phòng, điện thoại reo không ngừng, ai nhìn cũng có vẻ bận rộn, lúc đi đưa văn kiện đều bước đi vội vàng.
Tất nhiên, xưởng dệt bông cũng bận rộn như vậy. Nhưng văn phòng của xưởng dệt bông thì khác, mọi người nhàn nhã uống trà, nói chuyện phiếm, công việc cứ từ từ làm, hôm nay làm không hết thì ngày mai lại làm tiếp.
Lúc trước Lữ Tú Anh không cảm thấy gì, nghĩ rằng chỗ nào cũng như vậy cả. Nhưng khi bà đến công ty nơi Lâm Dược Phi làm việc, bà đột nhiên cảm thấy xưởng dệt bông thật là già cỗi và nặng nề.