Lữ Tú Anh nhấp một ngụm nước trà sửng sốt, trà đãi khách trong công ty Lâm Dược Phi lại ngon như vậy, không giống với loại trà cũ không biết để bao lâu trong xưởng dệt bông.
“Anh Lâm! Xi măng đến rồi, hai chúng ta đến công trường nhận đi.” Đồng nghiệp nói với Lâm Dược Phi sau khi nghe điện thoại.
Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Vậy mẹ cũng đi đây.”
Lâm Tiếu: “Con muốn đến công trường nhìn xem...” Cô vẫn còn chưa thấy anh trai làm việc như thế nào.
Lâm Dược Phi thay quần áo cũ chuyên dụng đến công trường: “Vừa vặn thuận đường, đi thôi.”
Khi đến cổng công trường, Lâm Dược Phi liếc nhìn đồng hồ: “Mẹ, một lát mẹ cùng Tiếu Tiếu đợi con ở bên ngoài công trường một chút, mẹ trông chừng con bé, đừng để con bé chạy lung tung.”
“Con sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Chờ con làm xong, chúng ta đi ăn cơm trưa ở gần đây.”
“Cách đây không xa có một quán ăn nhỏ, lẩu thịt dê ở đó nấu rất ngon.”
Nhiều lúc bọn họ bận rộn ở công trường sẽ vây quanh nồi lẩu thịt dê ăn, Lâm Dược Phi từ lâu đã nghe nói nó rất ngon mà giá cả cũng phải chăng nữa. Mọi người trong công ty đều đã đến đó, chỉ có Lâm Dược Phi là chưa đến.
Mặc dù anh có thu nhập cao, nhưng trong tương lai có rất nhiều chỗ phải tiêu tiền, anh muốn mua đồ đạc trong nhà, học lái xe, còn muốn thành lập một công ty của riêng mình. Mà qua vài năm nữa sẽ có nhà ở thương mại, đến lúc đó anh nhất định phải có tiền trong tay.
Vì vậy, bản thân Lâm Dược Phi rất tiết kiệm, anh không nỡ tiêu tiền vào nồi lẩu thịt dê.
Nhưng hôm nay mẹ và em gái đều ở đây, đó lại là chuyện khác. Mẹ sống nửa đời người chưa từng ăn ở hàng quán bên ngoài, em gái cũng chưa ăn món gì ngon ở bên ngoài.
Lữ Tú Anh không nỡ tiêu tiền, nhưng Lâm Dược Phi không cho bà cơ hội từ chối, mặc quần áo cũ đi thẳng tới công trường: “Hai người ở bên ngoài đợi con một chút.”
Lâm Tiếu đứng ở khu vực an toàn bên ngoài công trường, ngẩng đầu nhìn những cần cẩu hình tháp cao trong công trường: “Thật là cao, thật là lớn.”
Xây dựng đô thị bây giờ rất chậm, không giống như hai mươi năm sau khắp nơi đều có công trình xây dựng. Lâm Tiếu ngoại trừ trường học và nhà cũng không có đi quá nhiều nơi. Mọi thứ trên công trường đều rất mới mẻ trong mắt cô.
Bên trong công trường, cần cẩu hình tháp chậm rãi chuyển động. Trước cổng lớn, những chiếc xe tải lớn chạy qua chạy lại.
Từ cánh cổng mở rộng của công trường, Lâm Tiếu nhìn thấy càng của máy xúc đang không ngừng vung lên, “ầm ầm” đào đống đất trên mặt đất lên, Lâm Tiếu nhìn đến mê mẩn.
“Mẹ, anh đi làm có lái cái này không?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh nhìn theo ánh mắt của Lâm Tiếu, mỉm cười lắc đầu: “Anh của con đi làm không làm việc này.”
Lâm Tiếu có hơi thất vọng.
Lữ Tú Anh nắm chặt tay Lâm Tiếu, không hiểu sao cô bé lại kích động khi nhìn thấy máy xúc như vậy, sự chú ý của bà khác với Lâm Tiếu.
“Nhà này xây xa quá, xung quanh đều là đất hoang, không biết đơn vị nào xây nhà ở đây.”
Lâm Dược Phi thực sự không đi quá lâu, Lữ Tú Anh cùng với Lâm Tiếu đứng bên ngoài một lúc thì thấy Lâm Dược Phi sải bước ra ngoài.
Lữ Tú Anh giật nảy mình: “Con vẫn còn làm công việc chân tay ở công trường sao?”
Chỉ trong chốc lát, đầu và mặt Lâm Dược Phi đều dính đầy bụi đất, trời đầu đông rét lạnh mà trán anh túa ra một tầng mồ hôi, nghe lời của Lữ Tú Anh nói, vươn tay lau mặt, lau đi vết bẩn trên mặt.
Lữ Tú Anh: “Đừng lau nữa, càng lau càng bẩn.”
Bà sờ túi của mình, hôm nay ra ngoài không mang theo khăn tay, cho nên hỏi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, con có mang theo khăn tay không?”
Lâm Tiếu có mang theo nhưng giả bộ không mang.
Khăn tay của cô vừa trắng vừa thơm, cô kiên quyết không lau khuôn mặt bẩn của anh trai mình.
Lâm Dược Phi: “Không sao, một lát nữa khi đến quán ăn con sẽ xin miếng nước ở sau bếp của họ rửa mặt. Bình thường con cũng không làm công việc chân tay. Nhưng hôm nay không đủ người để dỡ xi măng, con phụ giúp dỡ mấy bao xuống.”
Khi Lữ Tú Anh nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dược Phi thuần thục thay một bộ quần áo cũ trước khi đến công trường, bà liền biết bình thường anh cũng làm mấy việc lặt vặt này không ít, cảm thấy đau lòng.
“Đến quán lẩu thịt dê đó đi như thế nào?” Lâm Dược Phi trước đây chưa từng đến đó. Anh chỉ nghe đồng nghiệp mình nói qua vị trí. Anh đứng ở ngã tư đường do dự một lúc, chỉ vào một con đường nhỏ: “Hướng này, chắc là quẹo vào lối này.”
Sau khi rẽ vào một góc đi về phía trước vài bước, một cơn gió thổi tới, chiếc mũi nhạy cảm của Lâm Tiếu ngửi thấy mùi thơm của lẩu thịt dê.
Cô đưa tay chỉ về phía trước: “Mùi thơm là từ nơi đó bay đến.”
Lâm Dược Phi không tin: “Xa như vậy mà em cũng có thể ngửi thấy được.”
Lâm Dược Phi nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Tiếu chỉ, một giây sau, anh giống như là bị trúng thuật định thân.
Một cô gái trẻ thắt bím tóc, mặc một chiếc áo khoác dài bụi bặm, đang đi trên con đường nhỏ phía trước.
Thẩm Vân!
Lâm Dược Phi co chân chạy theo hướng bóng lưng của Thẩm Vân, đặt tay lên vai của Thẩm Vân, đôi mắt anh đỏ hoe vì kích động: “Vợ ơi.”
“A!” Thẩm Vân giật mình, quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt đen thui, đầu tóc rối bù, quần áo trên người vừa cũ vừa rách, khắp người đều lấm lem bùn đất.
“Lưu manh, bắt lưu manh!”
Lâm Tiếu bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
“Mẹ, chúng ta chạy mau, làm bộ như không quen biết anh.”