Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 94 - Chương 94.

Chương 94. - Chương 94. -

“Lâm Dược Phi, con làm cái gì vậy!” Lữ Tú Anh vội vàng chạy tới, giữ chặt tay Lâm Dược Phi: “Mau xin lỗi cô gái người ta đi!”

“Thật xin lỗi cô gái, dọa cháu sợ rồi, xin lỗi, xin lỗi.” Lữ Tú Anh nói xin lỗi một cách lộn xộn, ngoại trừ lời xin lỗi thì thực sự không biết phải nói gì khác, bây giờ bà còn rất mơ hồ, con trai trên đường cái nhìn thấy một cô gái đột nhiên hô to vợ ơi còn xông đến kéo bả vai người ta, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy.

Thẩm Vân thấy Lữ Tú Anh xông tới giúp cô ấy thì không còn sợ hãi nữa.

Lâm Dược Phi phục hồi lại tinh thần, hận không thể đấm mình hai cái. Lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp này lại biến thành như vậy, anh còn cưới được vợ sao?

Anh vội vàng xin lỗi Thẩm Vân: “Xin lỗi.”

Nhưng mà anh còn chưa dứt lời, Thẩm Vân đã nhanh chóng bỏ chạy.

Lâm Tiếu thấy anh trai kêu lên một tiếng, hai tay không ngừng gõ đầu mình, sau đó đặt tay lên trán, dựa vào bức tường gạch đỏ bên cạnh.

Lâm Tiếu đi một vòng, cẩn thận giữ khoảng cách với anh trai. Anh trai bị nhiễm virus ngu ngốc sao? Virus ngu ngốc có lây không?

Lâm Tiếu đi đến bên cạnh mẹ: “Mẹ, anh làm sao vậy?”

Vẻ mặt của Lữ Tú Anh lo lắng: “Có phải trúng tà rồi hay không?”

Lữ Tú Anh nói xong, Lâm Dược Phi lập tức đứng thẳng người, đi về phía trước đuổi theo bóng lưng của Thẩm Vân.

Anh tìm Thẩm Vân lâu như vậy cũng không tìm được, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, tuyệt đối không thể để mất cô ấy lần nữa, nhất định phải hỏi rõ ràng bây giờ Thẩm Vân đang sống ở đâu, đang làm việc ở nơi nào.

“Mẹ, mẹ dẫn em gái đi ăn lẩu thịt dê đi, ăn xong rồi về nhà.”

Lữ Tú Anh hít một hơi khí lạnh, vội vàng giơ tay kéo Lâm Dược Phi: “Con còn đuổi theo cô gái nhà người ta làm gì, con thực sự bị trúng tà rồi.”

Nhưng mà làm sao Lữ Tú Anh kéo được Lâm Dược Phi, Lâm Dược Phi chạy theo bóng lưng của cô gái trẻ như một con thỏ.

Lữ Tú Anh sợ Lâm Dược Phi lại mạo phạm cô gái người ta giống như vừa rồi, cho nên vội vàng đuổi theo.

“Tiếu Tiếu, chạy được không? Chạy theo mẹ, chạy không nổi thì gọi mẹ.”

Lâm Tiếu trả lời dứt khoát: “Chạy được ạ.”

Lâm Dược Phi đuổi theo Thẩm Vân, Lữ Tú Anh đuổi theo Lâm Dược Phi, Lâm Tiếu theo sát bên người Lữ Tú Anh, cứ như vậy chạy tới cửa quán lẩu thịt dê.

Lâm Dược Phi sợ sẽ dọa Thẩm Vân, đặc biệt giữ khoảng cách suốt quãng đường. Thấy Thẩm Vân chạy vào quán lẩu thịt dê, Lâm Dược Phi ngây ngẩn cả người.

Chẳng lẽ Thẩm Vân cũng thường xuyên tới đây ăn?

Lâm Dược Phi nghĩ đến việc các đồng nghiệp thường xuyên tới nơi này ăn thì lập tức hối hận không thôi, rõ ràng Thẩm Vân ở ngay bên cạnh anh nhưng anh lại bỏ lỡ lâu như vậy.

Thẩm Vân nhanh như chớp chạy vào trong quán thịt dê, nhân viên phục vụ đang bưng nồi lẩu thịt dê vội vàng tránh đi. Tiếng ông chủ quát lớn truyền ra từ trong quán: “Lỗ mãng hấp tấp! Cẩn thận đụng phải người ta.”

Thẩm Vân vén rèm, chạy vào trong bếp.

Lâm Dược Phi đi vào quán thịt dê, ánh mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Thẩm Vân, lo lắng hỏi: “Ông chủ, chỗ chú có phòng vip không?”

Ông chủ cười nói: “Cửa hàng nhỏ, không có phòng vip.”

Lâm Dược Phi nhíu mày, rõ ràng anh đã nhìn thấy Thẩm Vân chạy vào đây, nếu không có phòng vip, tại sao lại không thấy cô ấy.

Đột nhiên, ánh mắt của Lâm Dược Phi dừng ở trên tấm rèm cửa hơi đung đưa, anh bỗng nhiên hiểu ra, phía sau rèm cửa là sau bếp của quán ăn.

Thẩm Vân không phải đến quán thịt dê để ăn, cô ấy đang làm việc ở đây.

Kiếp trước khi anh quen Thẩm Vân, Thẩm Vân đang làm nhân viên phục vụ trong một quán ăn, Lâm Dược Phi biết trước đây cô ấy còn làm việc ở quán ăn khác, hóa ra chính là quán thịt dê này.

Trái tim đang đập mạnh của Lâm Dược Phi được vững vàng bình tĩnh lại, biết Thẩm Vân làm việc ở đâu là tốt rồi. Anh tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống: “Ông chủ, cho một nồi lẩu thịt dê lên.”

“Được, muốn bao nhiêu thịt dê, có cần lòng dê hay không?”

Trong lúc nói chuyện, Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh một trước một sau bước qua cánh cửa, Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Dược Phi ngồi an ổn một mình trên bàn ăn mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Dược Phi vẫy tay gọi mẹ và em gái tới, nói với ông chủ: “Thịt dê muốn, lòng dê cũng muốn. Hai người lớn một đứa nhỏ, chỉ ba người chúng tôi ăn, số lượng chú xem rồi đưa lên.”

“Được.”

Lữ Tú Anh bước vào, đầu tiên là nhìn bảng giá được viết bằng giấy đỏ chữ đen ở trên tường, thấy giá cả quả thật rất tốt, mới khom người cẩn thận lau ghế gỗ dài hai lần, rồi để cho Lâm Tiếu ngồi xuống.

Lữ Tú Anh lại tìm ông chủ gọi một bình nước sôi, hâm nóng bát đũa của ba người một lần.

Bình Luận (0)
Comment