Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 95 - Chương 95.

Chương 95. - Chương 95. -

Bởi vì thích sạch sẽ, thật ra Lữ Tú Anh không thích đi ăn quán, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vừa vui mừng vừa mới lạ của Lâm Tiếu, khóe môi Lữ Tú Anh cũng tràn ra vẻ tươi cười.

“Tiểu Phi, con biết cô gái vừa rồi sao?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi: “Con biết.”

Lữ Tú Anh: Còn may, không phải trúng tà.

Lâm Dược Phi: “Con biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết con.”

Lữ Tú Anh: Chẳng lẽ vẫn trúng tà?

Lữ Tú Anh nhớ tới mấy tháng trước con trai nói với bà đã thích một cô gái, hỏi: “Con bé đó chính là cô gái con thích sao?”

Vừa nãy trong lúc hỗn loạn, Lữ Tú Anh đã nhìn thấy rõ đại khái dáng vẻ của cô gái đó, cô gái ăn mặc giản dị, nhưng khuôn mặt thực sự rất bắt mắt.

Mặt tròn, mắt hạnh, Lữ Tú Anh vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết, suy nghĩ một chút, nghĩ đến phần lớn người trong nhà đều có khuôn mặt như vậy.

Lâm Dược Phi di truyền đôi mắt đào hoa của cha, Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu đều là mặt tròn mắt hạnh, người thân của nhà mẹ đẻ Lữ Tú Anh cũng phần lớn như thế.

Chỉ nhìn các đặc điểm và đường nét trên khuôn mặt, cô gái vừa rồi rất giống Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu. Nhưng mà đường nét trên khuôn mặt của Lâm Tiếu rõ ràng hơn, đường nét trên khuôn mặt của cô gái trẻ càng tinh xảo xinh đẹp, lông mày cong cong, miệng anh đào nhỏ.

Có lẽ cũng có liên quan đến tuổi tác, Lâm Tiếu là đáng yêu, cô gái trẻ tuổi kia là dịu dàng thanh tú.

Làn da của cô gái trẻ này cũng rất trắng, dáng người thon thả, còn có một mái tóc dài vừa đen vừa thẳng, khó trách con trai nhà mình lại vừa ý người ta.

Lã Tú Anh: “Người ta không thích con?”

Lâm Dược Phi tràn đầy tin tưởng: “Cô ấy sẽ thích con ngay thôi.”

Lâm Tiếu ngồi đối diện anh trai, thấy khóe miệng anh trai cười đến tận mang tai, muốn nói lại thôi.

“Mẹ, mẹ có biết đại sư nào không?” Lâm Tiếu hỏi.

Bây giờ Lâm Dược Phi còn vui vẻ hơn cả trúng xổ số năm triệu, nghe được em gái nói thế thì không những anh không tức giận mà còn nhe răng trắng ra cười.

“Mỗi một đường nét trên khuôn mặt của anh trai em, đều phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Thẩm Vân.”

Lữ Tú Anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Lâm Tiếu: “Dì Tề của con biết một đại sư, lát nữa về nhà mẹ sẽ hỏi đại sư đó có thể trừ tà hay không.”

Nồi thịt dê nóng hổi được bưng lên, một nửa thịt dê một nửa lòng dê, phía dưới đặt một cái lò than nhỏ, nước canh thịt dê trong veo đang sôi ùng ục.

Ông chủ nhiệt tình nói: “Uống một bát canh trước đi, canh này ngon nhất.”

Lâm Dược Phi hỏi thăm ông chủ: “Cô gái vừa chạy vào sau bếp kia là nhân viên phục vụ trong quán của chú sao, làm ở trong quán của chú phải không?”

Ông chủ giả ngu: “Nhân viên phục vụ gì vậy, quán ăn của tôi nhỏ, công việc đều do hai vợ chồng tôi làm.”

Thẩm Vân hoảng hốt chạy vào sau bếp, đi vào rồi liền không đi ra, ông chủ đương nhiên có hỏi qua. Nghe nói vừa rồi Thẩm Vân bị một tên lưu manh đuổi theo trên đường nhỏ, tên lưu manh đó còn theo tới tận trong quán, ông chủ lập tức để cho Thẩm Vân đừng đi ra trước, hỗ trợ ở sau bếp.

Dựa theo miêu tả của Thẩm Vân, tên lưu manh vừa đuổi theo cô lúc nãy chính là chàng trai trẻ tuổi ngồi ở bàn này, nhưng ông chủ quan sát hơn nửa ngày, thấy thế nào cũng cảm thấy không giống.

Mặc dù quần áo của chàng trai này hơi cũ một chút, nhưng khuôn mặt rất đẹp trai, một chàng trai đặc biệt có sức sống, ánh mắt cũng trong sáng.

Ăn cơm với mẹ và em gái, còn múc canh cho mẹ, pha nước chấm cho em gái.

Ông chủ rất ít khi nhìn thấy em gái và anh trai thân thiết như vậy, nhìn thế nào cũng không giống lưu manh.

Nhưng mà để đảm bảo, ông chủ vẫn không nói cho Lâm Dược Phi biết bất cứ tin tức gì về Thẩm Vân, làm bộ trong quán mình không có người này. Để cho Thẩm Vân luôn trốn ở phía sau bếp: “Chờ cậu ta đi rồi cháu lại ra ngoài, sẽ không có việc gì cả.”

Bữa cơm này, Lâm Dược Phi ăn một cách lơ đễnh, không động đũa. Một nồi thịt dê lớn và lòng dê đều vào bụng Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh.

Thịt dê vừa tươi vừa mềm, chạm nhẹ răng vào liền tan ra.

Chấm tương vừng, rau thơm và tỏi trộn thành nước chấm, ăn một miếng khỏi phải nói thơm như thế nào.

Còn có bánh nướng mới ra lò, cắn một miếng bơ và hạt vừng rơi xuống ào ào, Lâm Tiếu vội vàng lấy tay đỡ lấy.

Một miếng bánh nướng một miếng canh thịt dê, Lâm Tiếu ăn đến khi bụng nhỏ phồng lên mới dừng lại.

Bình Luận (0)
Comment