Nhưng mà cũng không phải là nghiêm trọng nhất, bà ấy từng gặp qua nghiêm trọng nhất là nằm trên giường không dậy nổi, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lâm Tiếu sau khi nghe bà ngoại kể chuyện, trợn mắt há hốc mồm, hóa ra lúc mẹ còn trẻ cũng thường xuyên không nghe lời bà ngoại.
Trưa hôm sau, Lâm Tiếu lén lút mở tủ lạnh lấy kem que, động tác rất nhẹ nhàng nhẹ nhàng.
Nhưng mà đôi tai chó của Tiểu Hoàng đặc biệt thính, Lâm Tiếu lặng lẽ mở tủ lạnh ra, vẫn bị Tiểu Hoàng phát hiện, Tiểu Hoàng chạy vào bếp một cái vèo.
Bởi vì Tiểu Hoàng, mẹ cũng phát hiện ra có gì đó không đúng: “Tiếu Tiếu, con vào bếp làm gì?”
Lâm Tiếu đang cầm một que kem trong tay bị mẹ bắt tại trận.
Lữ Tú Anh đưa tay lấy que kem của Lâm Tiếu đặt trở lại vào tủ lạnh: “Chậc, sao con không nghe lời vậy hả?”
Lâm Tiếu nhỏ giọng nói: “Rõ ràng là trước kia mẹ cũng đâu có nghe lời bà ngoại.”
Lữ Tú Anh lườm Lâm Tiếu: “Mẹ là làm việc, còn con là miệng thèm ăn, sao có thể giống nhau được.”
Lâm Tiếu cảm thấy cũng không khác nhau lắm, cô có thể không ăn kem que, nhưng cô muốn ăn kem que, mẹ cũng có thể không giặt quần áo, nhưng bà muốn giặt quần áo.
Đương nhiên những lời trong lòng này Lâm Tiếu không dám nói, cô ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng bếp, hung hăng xoa Tiểu Hoàng một cái.
Chờ lúc mẹ không có ở trong phòng, Lâm Tiếu chọc chọc đầu chó ngu ngốc của Tiểu Hoàng: “Nếu hôm nay không phải do em, chị đã có thể ăn kem que rồi.”
“Chị ăn kem que em cũng được ăn, lần nào thừa một miếng mà không cho em.”
“Ử ử ử.” Tiểu Hoàng cảm thấy ấm ức dựa vào đùi Lâm Tiếu, giống như đang hối hận.
Ban đêm, khi Lâm Dược Phi về nhà, Tiểu Hoàng ngậm lấy ống quần của anh kéo đến trước tủ lạnh.
Lâm Dược Phi khó hiểu: “Mày muốn làm gì?”
Lâm Tiếu dịch thay cho Tiểu Hoàng: “Hôm nay nó không được ăn kem que thừa của em, muốn anh ăn kem que, còn dư một miếng cho nó.”
Lâm Dược Phi kỳ quái nhìn em mình: “Hôm nay sao em không ăn kem que?”
Lâm Tiếu thở dài: “Mẹ không cho.”
Sau đó Lâm Dược Phi mới biết em gái mình có kinh nguyệt: “Ây, em trưởng thành rồi.”
“Ngày mai sẽ đặt cho em một cái bánh gato để chúc mừng.”
Lâm Tiếu rất vui mừng, lại còn có bánh gato để ăn.
“Ngày mai em không muốn ăn bánh gatô, qua vài ngày nữa đi, chờ em hết kỳ kinh nguyệt hẵng ăn.” Bây giờ ăn bánh gato nhất định mẹ sẽ không cho cô ăn lạnh, nhưng mà mùa hè bánh gato ướp lạnh trong tủ lạnh ăn mới ngon.
Lâm Dược Phi liếc cô một cái: “Anh có rất nhiều việc phải làm. Mấy ngày nữa ra ngoài mua vàng, tiện thể đặt một cái bánh gato cho em.”
Nghỉ hè thì không kịp, anh và chị Tiểu Vân muốn đính hôn vào ngày Quốc Khánh năm nay. Lễ đính hôn rất đơn giản, chỉ có mấy người nhà cùng nhau ăn bữa cơm, người nhà Thẩm Vân cũng không mời ai, chỉ mời hai người bạn học có quan hệ tốt nhất trong lớp cấp ba.
Tuy rằng lễ đính hôn đơn giản, nhưng mà các bước trước lễ đính hôn anh một cái cũng không thiếu. Anh đi studio đặt chụp ảnh cưới, còn dẫn Thẩm Vân đi mua ba lạng vàng.
Lúc này Lâm Dược Phi mới nhớ mình còn chưa có mua vòng tay vàng cho mẹ bao giờ, chỉ mua cho Thẩm Vân thôi cũng không hợp lý, dứt khoát dẫn theo bà ngoại, mẹ và em gái đi mua vàng trước.
Sau đó lại cùng đi mua với Thẩm Vân.
Giá vàng hiện tại là chín mươi sáu đồng một chỉ, tiết kiệm chi phí.
Lâm Tiếu khó hiểu nói: “Tại sao không gọi chị Tiểu Vân cùng đi?” Còn chia ra hai lần đi.
Lâm Dược Phi lười nhác trả lời em: “Lớn lên em sẽ hiểu thôi.”
Lâm Tiếu bĩu môi, người lớn luôn dùng những lời như vậy để nói có lệ với cô.
Vài ngày sau, bên trong tiệm vàng, Lâm Dược Phi mua cho mẹ và bà ngoại một chiếc vòng tay vàng cổ, kiểu dáng cổ điển, quan trọng nhất là nặng.
Lữ Tú Anh muốn lấy xuống: “Ai nha, cái này nặng quá, mẹ không muốn nặng như thế.”
Rõ ràng mẹ rất thích, Lâm Dược Phi trực tiếp yêu cầu nhân viên bán hàng tính tiền: “Chính là nặng như vậy nên nhìn mới đẹp.”
Vòng tay vàng của mẹ và bà ngoại trong vài phút đã được giải quyết xong, sau đó hai người giúp Lâm Tiếu chọn.
“Cái mặt dây chuyền con khỉ con kia cũng không tệ, năm sau cũng không phải là năm tuổi của con, có thể mang hình con cầm tinh của mình.”
Mẹ khua tay trên cổ Lâm Tiếu, Lâm Tiếu lắc đầu, cô không thích đeo trang sức trên người.
“Không thích đeo trên người.” Lâm Dược Phi đưa tay chỉ vào thỏi vàng nhỏ trong cửa hàng: “Vậy lấy thỏi vàng nhỏ này đi, hai cái làm thành một cặp.”