Mẹ lấy hai cây vàng nhỏ cho vào trong chiếc hộp kẹo bằng sắt để ở ngăn trên tủ quần áo cất đi cho Lâm Tiếu.
Đồ quan trọng trong nhà mẹ đều cất hết ở đây, sổ tiết kiệm, tiền mặt, bây giờ lại có thêm hai cây vàng nhỏ và hai chiếc vòng vàng.
Bà ngoại cũng đưa chiếc vòng vàng của mình cho mẹ bảo mẹ giữ hộ bà: “Không thể cầm về quê được, chị dâu con mà nhìn thấy nó sẽ nhòm ngó!”
Một chiếc vòng vàng nặng trịch như vậy, chắc chắn mợ của Lâm Tiếu sẽ cố gắng tìm cách xin của bà ngoại, đến lúc đó lại sinh lắm chuyện rắc rối. Bà ngoại Lâm Tiếu nhất quyết không cầm vòng vàng về nhà, không để cho gia đình cậu biết việc này.
“Sau này về đây ở, mẹ sẽ đeo ở nhà.” Ra ngoài đường bà ngoại cũng không dám đeo: “Một bà già như mẹ, đeo cái vòng vàng to thế này, bị người ta cướp mất thì biết phải làm sao?”
Mất của còn nhẹ chán, nhỡ bị người ta đập cho phát vào đầu thì có khi còn chết toi.
Bây giờ không chỉ công nhân xưởng dệt bông phải thôi việc, năm nay công nhân của hai nhà máy doanh nghiệp nhà nước lớn cũng bị buộc phải thôi việc, nhiều nhà máy chưa phải cho công nhân thôi việc cũng đang chết dần chết mòn, khắp nơi lòng người hoang mang.
Một khi người bị mất việc nhiều, xã hội sẽ càng loạn, những vụ cướp giật dùng gậy đánh người được nghe nói đến nhiều hơn, nghe đâu có vụ cướp được cái ví tiền, mở ra chỉ có mười mấy đồng, những người bị cướp thì bị thương nặng, thậm trí còn mất mạng.
Cái vòng vàng của bà ngoại vừa to vừa nặng trịch thế này quá đủ để bọn người xấu nảy sinh ý đồ xấu.
Lữ Tú Anh đồng tình với những gì bà ngoại Lâm Tiếu nói, bà cũng định như thế: “Con cũng chỉ đeo ở nhà.”
“Đợi đến khi Tiểu Phi đính hôn thì đeo đến khách sạn một lúc.” Lừ Tú Anh nói.
Đến lúc Lâm Dược Phi đính hôn thì bà ngoại Lâm Tiếu cũng không định đeo, kiên quyết không thể để mợ nhìn thấy.
Trước khi đính hôn, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân cùng nhau đến tiệm may để đo và đặt may quần áo. Lâm Dược Phi đặt hai bộ vest, một bộ màu đen, một bộ màu ghi, anh phân vân không biết có nên đặt may một bộ vest màu trắng không, cuối cùng quyết định không đặt, vest màu đen và ghi bình thường cũng mặc được, vest trắng thì bình thường không mặc tới.
Thẩm Vân đặt may một bộ sườn xám và một chiếc váy liền thân màu đỏ.
“Là váy giống Juliet hả chị?” Lâm Tiếu hỏi, tiệm may mà anh trai và chị Tiểu Vân đến chính là tiệm may đặt may trang phục biểu diễn.
Lâm Dược Phi xua tay: “Không lố như thế.”
Lâm Dược Phi cũng muốn đặt may cho mẹ và bà ngoại hai bộ quần áo, mẹ và bà đều nói không.
“Quần áo mà cái tiệm may con may ở đó còn đắt hơn ngoài trung tâm thương mại, mẹ ra trung tâm thương mại mua.”
Cả mẹ và bà đều có tư tưởng cổ hủ, cho rằng quần áo do thợ may may rẻ hơn quần áo bán ở trung tâm thương mại. Bây giờ hầu như nhà nào cũng có máy khâu, may quần áo ở nhà là để tiết kiệm chi phí. Quần áo do tiệm may may đắt hơn một chút so với quần áo tự may cũng sẽ tốt hơn một chút, nhưng chủ yếu là quần áo trong trung tâm thương mại rẻ hơn nên vẫn thu hút khách hàng hơn.
Họ chỉ miễn cưỡng chấp nhận việc may đo đặt may sườn xám đắt hơn quần áo mua ở trung tâm thương mại vì sườn xám thật sự cần một người thợ may có tay nghề tốt.
Họ không bằng lòng với việc những bộ quần áo khác được những người thợ may may đắt hơn những bộ quần áo trong trung tâm thương mại.
Lâm Dược Phi: “Quần áo ông chủ Tần mua đắt ở chỗ vừa người.”
Mẹ và bà ngoại đều lắc đầu: “Cần vừa người đến thế làm gì? Thử vài bộ trong trung tâm thương mại cũng chọn được bộ vừa người, dáng người chúng ta cũng không phải loại người hình thù kì quái gì.”
Ngày hôm sau, mẹ và bà ngoại liền đưa Lâm Tiếu đến trung tâm thương mại mua sắm.
Lâm Tiếu theo thói quen đi xem đồ thể thao, nhưng lại bị mẹ kéo đến quầy bán váy.
“Lần này chủ yếu là đến để mua váy cho con.” Quần áo trong tủ quần áo của Lâm Tiếu không ít, nhưng không có váy liền thân vì bình thường đi học mặc váy không tiện.
Lần này quần áo mẹ bảo Lâm Tiếu thử đều là kiểu “yểu điệu thục nữ”, không thì cũng là váy liền thân, không thì là trên áo dưới váy.
Lâm Tiếu không quen mặc váy: “Thế này thì chạy một cái là váy tốc lên mất ạ?”
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu mặc váy xong dáng vẻ vướng víu khó chịu, đưa tay ra vỗ vai cô: “Ngẩng đầu lên, ưỡn ngực ra, thoải mái vào.”
“Chạy cái gì? Khách sạn anh trai con đính hôn làm gì có chỗ nào cho con chạy.”
“Dịp nào thì phải mặc quần áo của dịp đó, mẹ có bắt con mặc đi học đâu.”
Dưới sự uốn nắn của mẹ, Lâm Tiếu ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi từng bước nhỏ, cái này thì khỏi cần mẹ nhắc, Lâm Tiếu mặc váy lên và đi đôi giày da nhỏ vào thì chẳng có cách nào sải bước như lúc bình thường mặc quần áo thể thao, đi giày thể thao được.