Mẹ muốn mua cho Lâm Tiếu hai đôi giày da nhỏ, Lâm Tiếu lắc đầu: “Một đôi là đủ rồi ạ.”
Cô có thể đếm được cơ hội đi đến giày da nhỏ trên đầu ngón tay, ở trường rất ít khi đi đến. Lần này đi vào hôm anh trai đính hôn, lần sau thì không biết là bao giờ nữa, chắc là phải đến khi cô làm người dẫn chương trình liên hoan ấy nhỉ?
Nhưng Lâm Tiếu đã từng trải nghiệm làm người dẫn chương trình rồi, sau này chắc cô cũng không làm nữa.
So với sự bình thản và kiềm chế của Lâm Tiếu, mẹ lại nóng lòng muốn mua tất cả váy và giày mà Lâm Tiếu đã thử.
Mẹ đắm chìm trong niềm vui diện đồ cho con gái, về mặt này, nuôi con gái vui hơn nuôi con trai rất nhiều.
Không biết có phải vì mẹ ngắm thế nào cũng thấy con gái mình xinh không, vì thế nên Lâm Tiếu đã thử rất nhiều váy mà Lữ Tú Anh không thấy chiếc nào xấu.
“Đợi đến hôm anh trai con đính hôn, mẹ sẽ tết tóc cho, mặc cái váy này lên nữa.” Lữ Tú Anh tưởng tượng trong đầu thôi mà đã thấy đẹp lắm rồi.”
Mẹ và bà ngoại cũng thử quần áo suốt, từ hàng này sang hàng khác. Về sau, vào đến hàng nào là Lâm Tiếu lại tìm cái ghế để ngồi, mẹ và bà ngoại thử quần áo, cô đau chân chỉ muốn ngồi xuống.
Bà ngoại Lâm Tiếu chép miệng lắc đầu: “Cháu còn nhỏ thế này sao mà còn không đi được bằng bà thế?”
Lữ Tú Ang cũng thấy lạ: “Đây mới đi được bao nhiêu? Thời còn trẻ mẹ đi cả ngày cũng không mệt.”
Thời trẻ Lữ Tú Anh đi mua sắm chỉ có thể đi ngắm chứ không có tiền mua, nếu nán lại trước món đồ nào đó lâu, sẽ bị nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại của nhà nước lườm ngay. Kể cả như vậy, Lữ Tú Anh vẫn không thấy chán, thời đó đi mua sắm bà vui biết bao nhiêu.
Lâm Tiếu lê từng bước nặng nề đi theo sau mẹ và bà, ngoại mẹ quay đầu lại nói với cô: “Đừng lê lết nữa, đi như thế trông xấu lắm!”
Lâm Tiếu mặt đầy oan ức: “Con thật sự không đi nổi nữa rồi!”
Không phải cô cố ý đi như thế này, hai chân cô như thể bị trói bằng dây buộc, không nhấc nổi chân lên được!
Bà ngoại sót Lâm Tiếu: “Không xem nữa, mua nhiều thế này rồi.” Lữ Tú Anh ngẩng đầu lên nhìn còn chưa đi hết một nửa tầng, trước kia bà đi trung tâm thương mại là phải đi hết một lượt, không bỏ qua hàng nào.
Nhưng các trung tâm mua sắm trước kia nhỏ, bây giờ trung tâm mua sắm được xây dựng ngày càng to.
“Được rồi, thế không đi nữa, đi ăn cơm thôi.” Lữ Tú Anh đáp.
Mắt Lâm Tiếu liền sáng lên, bước nhanh về phía trước theo mẹ: “Đi đâu ăn ạ? Ăn gì ạ?”
Lữ Tú Anh cười: “Vừa nhắc đến ăn cơm là có sức ngay!”
“Có sức thế này hay là đi nốt nửa tầng còn lại đi?
Lâm Tiếu liền đi chậm lại, kêu oai oái: “Con mệt chết đi được, đau chân, đau cẳng, đau thắt lưng...”
Lữ Tú Anh: “Trẻ con thì làm gì có thắt lưng! Được rồi, không đi nữa, chúng ta dạo phố ẩm thực xem có gì ngon không.”
Phố ẩm thực cách trung tâm mua sắm không xa, hai bên đường toàn là các loại hàng ăn.
Hai năm trở lại đây, ngày càng nhiều quán ăn nhỏ mở ra, phố ẩm thực cũng ngày càng dài ra, ban đầu là khoảng cách từ đèn giao thông này sang đèn giao thông khác, nhưng hiện tại ở giữa phải vượt qua hai đèn giao thông.
Lâm Tiếu cau mày khi nghe nói đến phố ẩm thực, mặc dù có rất nhiều nhà hàng ở đó, muốn ăn gì hầu như cũng tìm được hết, nhưng khi Lâm Tiếu còn nhỏ đã hính thành bóng đen tâm lý với nơi đây.
Cô nhìn thấy những con dê sống bị giết thịt trước cửa một trung tâm thương mại trên phố ẩm thực.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh nói: “Yên tâm đi, bây giờ không còn những thứ đó nữa rồi.”
“Chúng ta đừng đi từ đầu, đi từ đường Công Nông, sau đó quành về phía Nam.” Thế là đi vào trung tâm phố ẩm thực ngay rồi, Lữ Tú Anh cũng không thích dãy nhà hàng ở phía cực Bắc của phố ẩm thực, ở đó toàn là nhà hàng ăn động vật hoang dã.
Để thể hiện nhà hàng của mình có đồ hiếm, các ông chủ bày hết ra vỉa hè bên ngoài, đi bộ ngang qua có cảm giác như bước vào sở thú. Rắn trong nhà hàng ăn động vật hoang dã là nhiều nhất, Lữ Tú Anh nhìn thấy cũng sợ.
“Mẹ nghe nói ở phố ẩm thực có một nhà hàng, bánh nhân thịt bò và há cảo chiên thịt bò ớ đó cực kỳ ngon.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu nghe thấy mẹ nói thế, bao băn khoăn với phố ẩm thực bỗng chốc tan thành mây khói, trong đầu chỉ còn lại bánh nhân thịt bò và há cảo chiên thịt bò ngon lành!
Lữ Tú Anh thấy dáng vẻ của Lâm Tiếu liền xì một tiếng rồi cười: “Đi thôi!”