Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 818 - Chương 818.

Chương 818. - Chương 818. -

Bà ngoại ngồi trong một quán ăn nhỏ không có gì nổi bật nhìn quanh, nhìn có vẻ sạch sẽ, nhưng há cảo có nhân ở mấy bàn bên cạnh cũng không có gì đặc biệt.

“Sao phải ra ngoài ăn cái này? Ở nhà tự làm không phải là cũng thế sao?” Bà ngoại giỏi nhất là làm các loại mì.

“Mẹ cứ thử đi, con đã bảo là nhà này làm ngon mà.”

Lữ Tú Anh chọn ba cái bánh nhân thịt bò, một nồi há cảo nhân thịt bò chiên, ba bát cháo kê táo đỏ. Nhà bếp phía sau gọi đến đâu làm đến đó, bánh nhân và há cảo vừa mới ra lò vẫn còn nóng hổi được bưng lên.

“Mẹ, mẹ nếm xem, xem có giống với ở nhà không.” Lữ Tú Anh gắp một miếng há cảo cho vào bát rồi đưa cho Lý Vân Châu .

Lâm Tiếu còn nhanh hơn bà ngoại, vừa thổi vừa cắn một miếng, phần nhân bên trong lớp da dai dai rất ngon và mọng nước, khiến Lâm Tiếu suýt nữa bị nước súp bên trong làm bỏng.

“Ngon… Ngon quá!” Lâm Tiếu nhanh chóng chia sẻ với mẹ và bà ngoại.

Lữ Tú Anh nhìn cô: “Trong miệng có thức ăn thì đừng nói chuyện.”

Lâm Tiếu gật đầu lia lịa, một miếng há cảo một miếng bánh nhân, không buồn nói chuyện.

Bà ngoại Lâm Tiếu ăn mấy miếng, cũng không thể không thừa nhận: “Công nhận là ngon hơn nhà làm.”

Bà ngoại Lâm Tiếu gặng hỏi người phục vụ xem nhân bánh của họ tẩm ướp thế nào, nhưng người phục vụ không biết.

Mẹ ngăn bà ngoại lại: “Người ta không nói với mẹ đâu.”

Bà ngoại Lâm Tiếu cười: “Cũng đúng, nếu mà nói hết ra thì sau này ai đến tiệm ăn nữa.”

Ăn xong về đến nhà, Lâm Tiếu đổ người lên ghế sofa, đến Tiểu Bá Vương cũng không muốn chơi nữa.

Bà ngoại ngồi trên ghế sofa thở dài: “Ây da, ở ngoài thì không thấy mệt mà vừa về đến nhà đã mệt đứt hơi.”

Lâm Tiếu xích đến bên cạnh bà ấy, bóp chân cho bà ấy.

Bật tivi lên mở một lượt các kênh, cuối cùng vẫn dừng ở kênh đang chiếu Tân Bạch Nương Tử truyền kỳ. Vừa xem Tân Bạch Nương Tử truyền kỳ vừa nắm chặt đôi bàn tay nhỏ đấm đấm vào chân bà.

Bà ngoại nói: “Không phải đấm bóp cho bà nữa, cháu cũng mệt rồi, nghỉ ngơi tí đi.”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Cháu không mệt!” ngồi trên ghế sofa mềm mại của nhà, thể lực của Lâm Tiếu hồi phục rất nhanh.

Bà ngoại nghiêng người lại: “Vậy thì đấm cho bà cái lưng, vai chỗ này.”

“Đúng rồi, đúng chỗ này, mạnh lên một tí, mạnh thêm tí nữa.”

Lâm Tiếu gia sức gấp đôi, không dám mạnh thêm, cô sợ làm gãy xương bà ngoại mất.

Bà ngoại cười nói: “Cái nắm tay bé xíu của cháu, cứ đấm thoải mái đi, không sao đâu.”

Từ khi về đến nhà, mẹ đã đứng trước gương soi toàn thân, thử bộ quần áo vừa mua từ trung tâm thương mại và quay trái quay phải ngắm mình trong gương.

Lâm Tiếu không thể hiểu nổi, rõ ràng là cái nào mẹ cũng đã thử trong trung tâm thương mại rồi, ở trong trung tâm thương mại cũng soi gương rồi.

Lữ Tú Anh: “Thử ở nhà với thử ở trung tâm thương mại không giống nhau.”

Lữ Tú Anh cũng không nói được cụ thể là khác ở chỗ nào, nhưng trong trung tâm thương mại nhìn được một bộ quần áo đẹp không chút lỗi nào, vừa về đến nhà là lại phát hiện ra ngay mấy cái lỗi nhỏ.

Lữ Tú Anh soi gương xem cái váy liền thân màu táo đỏ trên người mình: “Sao trong trung tâm thương mại mẹ không thấy màu nó tối thế này nhỉ? Sao bây giờ lại thấy tối thế nhỉ?”

“Chỗ eo này hơi chật có phải không, lộ bụng của mẹ rồi…”

Lữ Tú Anh thử hết lại một lượt chỗ quần áo vừa mua về, cái nào cũng tìm ra một đến ba chỗ không hài lòng.

Bà ngoại cười nói với Lâm Tiếu: “Từ nhỏ mẹ cháu đã thế rồi.”

“Ở trung tâm mua sắm thấy cái gì cũng đẹp, mua về đến nhà thì lại hối hận.”

“Ngày trước bà đi mua sắm với mẹ cháu, lần nào cũng nói với mẹ cháu, ở trung tâm thương mại xem cho kỹ đi, đừng mua về rồi lại hối hận… không làm thế nào được nữa!”

Nhưng ở trung tâm thương mại Lữ Tú Anh có xem kỹ thế nào đi chăng nữa, hài lòng thế nào đi chăng nữa thì về đến nhà vẫn sẽ tìm ra các vấn đề khác nhau. Bản thân bà cũng nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi.

Lần này cũng vậy, có hai bộ quần áo có một vài lỗi nhỏ Lữ Tú Anh có thể chấp nhận được nhưng có một bộ càng nhìn càng không thích, cuối cùng đưa ra quyết định: “Ngày mai ra trung tâm thương mại trả lại.”

Bà ngoại đứng dậy, đi một vòng xung quanh mẹ nhìn một lượt: “Cái này cũng đẹp mà, con không hài lòng chỗ nào?”

Lữ Tú Anh chỉ thấy không ưng: “Khác hẳn với lúc nhìn thấy trong trung tâm thương mại.”

“Ngày mai con sẽ ra ngoài để uốn tóc, trước khi uốn tóc con sẽ trả lại bộ này.”

Lý Vân Châu biết rằng mình không khuyên nổi: “Thôi được, tùy con.”

Lữ Tú Anh hỏi: “Tiếu Tiếu, ngày mai con có muốn đi cùng mẹ nữa không?”

Lâm Tiếu trả lời không chút do dự: “Đi!”

Ngày hôm sau, Lâm Tiếu đi trả quần áo, uốn tóc cùng mẹ, cảm thấy như mình bị lừa vậy!

Mẹ nói là bà muốn đi trả quần áo, không nói là vẫn muốn đi mua sắm!

Hôm qua vẫn chưa đi hết nửa tầng còn lại, hôm nay mẹ lại muốn đi hết không xót hàng nào.

Bình Luận (0)
Comment