“Khu tập thể nhà máy dệt cũng chẳng có mấy hộ có ba đứa sinh viên cùng một nhà đâu.” Bà ngoại nói.
Lữ Tú Anh nghĩ một hồi: “Đúng là không có thật.”
Lữ Tú Anh nhìn gương rồi đổi đôi giày da bệt, Lâm Dược Phi nhìn thấy bèn nói: “Mẹ đi giày thể thao đi, đường trong trường không dễ đi đâu.”
Lữ Tú Anh tiếc nuối thay đôi giày da dưới chân: “Giày thể thao không hợp với đồ mẹ mặc.” Bà nhìn tổng thể lại cách phối đồ của mình trong gương.
Lâm Tiếu ngồi trên sô pha, nhìn mẹ mình trong gương: “Mẹ ơi, con thấy mẹ trẻ ra đó.”
Lâm Dược Phi nghe thấy lời Lâm Tiếu nói, bèn nói ngay: “Mẹ chúng ta có già đâu mà trẻ.”
“Em có nói mẹ già đâu.” Lâm Tiếu trừng anh trai, anh mình đúng là đại thần nịnh bợ mà.
“Tâm trạng của mẹ trở nên trẻ hơn rồi.” Lâm Tiếu không biết nên nói thế nào.
Khoảng thời gian gần đây, ngày nào mẹ cũng rất vui, rất nhiều phương diện đã có thay đổi nho nhỏ.
Ví dụ như mẹ càng chịu khó trang điểm hơn, ví dụ như mẹ đi dạo phố không còn chê mệt nữa, hay là mẹ mua đồ mình thích ở trung tâm mua sắm về, xong lúc về nhà lại không thích nữa.
Bà ngoại thấy mẹ như thế, nở nụ cười quen thuộc, nói với Lâm Tiếu: “Lúc mẹ cháu còn trẻ cũng thế này.”
Nhưng Lâm Tiếu chưa từng thấy dáng vẻ thế này của mẹ, từ khi cô nhớ được, mẹ rất ít khi trang điểm, ít khi đi dạo phố, huống hồ còn chuyện mua đồ mình thích ở trung tâm mua sắm về nhưng về đến nhà rồi thì không thích nữa, rất giống việc mà mấy đứa trẻ hay làm.
Đây là mẹ mà bà ngoại quen thuộc, chứ không phải mẹ mà Lâm Tiếu quen thuộc.
Lâm Tiếu biết được, hóa ra đây là dáng vẻ hồi trẻ của mẹ từ bà ngoại.
Thanh xuân của mẹ ngừng lại ở độ tuổi hơn hai mươi. Bà bị cuộc sống bất hạnh mài mòn, không nói một lời, gánh vác trách nhiệm cả gia đình trên vai.
Bà thành thục mà kiên trì trải qua hơn chục năm trời, kinh tế trong nhà dần đỡ hơn, anh trai cũng thành gia lập nghiệp rồi.
Chuyện đính hôn của anh trai, dường như là một nút bấm, khiến thanh xuân bị phong ấn suốt mười mấy năm của mẹ, lại có cơ hội sống lại thêm một lần nữa.
Dáng vẻ bị phong ấn nhiều năm, một khi gặp được thời điểm thích hợp, sẽ lấp tức sinh sôi nảy nở, lộ ra sức sống ngoan cường.
Lâm Tiếu rất thích sự thay đổi này của mẹ.
Cô thích mẹ uốn tóc, thích mẹ mặc váy, không chỉ bởi mẹ như thế xinh đẹp hơn, mà bởi vì mẹ sẽ vui vẻ ngâm nga bài hát nào đó khi nhìn mình trong gương.
Những thay đổi của mẹ, đều xảy ra sau ngày anh trai đính hôn với chị Tiểu Vân.
Hóa ra trong lòng mẹ, anh trai vẫn rất quan trọng.
Anh trai có thể mang sức ảnh hưởng lớn như thế với mẹ, Lâm Tiếu nhìn thấu được điểm này, có chút chút ghen tị, hung dữ trừng mắt với anh.
Đột nhiên Lâm Dược Phi bị em gái lườm, không nghĩ ra mình đã chọc giận em gái lúc nào: “Mắt em bị co giật à?”
Lâm Tiếu lại càng dùng hết sức trừng mắt với anh.
Sáng sớm hôm sau xuất phát, Lâm Dược Phi thấy mẹ mình đi đôi giày thể thao màu trắng, liên tục lắc đầu: “Mẹ, mẹ mà đi đôi này vào trường Tiểu Vân, lúc về chắc sẽ đen nhẻm mất.”
Lữ Tú Anh không để ý: “Bẩn thì giặt thôi.”
Quần áo hay giày dép mẹ đều rất thích dùng màu trắng, bởi bà cảm thấy màu trắng sạch sẽ rất thoải mái, còn về chuyện màu trắng rất dễ bị bẩn, với bà thì chút khuyết điểm đó cũng là ưu điểm cả thôi, dù sao thì khi mặc đồ có màu sắc khác bà vẫn phải giặt kỹ mà, mặc màu trắng mà biết rõ chỗ nào bẩn càng tốt.
Nhưng khi Lữ Tú Anh bước đến cổng trường đại học, bà đã hối hận.
Lâm Tiếu nhanh miệng nói ra lời trong lòng mẹ: “Đây là trường của chị Tiểu Vân á? Giống công trường hơn ạ.”
Trong trường, ngoài trường, chỗ nào cũng là cẩu trục cao vút, xe tải lớn đi qua bụi bay mù mịt.
Khung cảnh trước mắt khác hoàn toàn với tưởng tượng về trường đại học trong Lâm Tiếu.
Chỗ nào cũng là tiếng ồn ào thi công công trường, chỗ nào cũng là bụi bay mù mịt. Nếu không phải ngoài cổng đúng là có ghi tên trường đại học, thì có lẽ Lâm Tiếu nghi ngờ anh mình đã đi nhầm đường, dẫn cô đến công trường nào đó mất.
Lâm Dược Phi cười với em gái: “Hối hận rồi à?”
Lâm Tiếu nghiến răng nói: “Không hối hận.”
Lâm Dược Phi nhìn là biết em mình nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đừng có nghĩ chỗ này là một công trường lớn, qua vài năm nữa chỗ này sẽ là Đại học thành phố, chỗ ăn chỗ chơi nhiều lắm đó.”
Nơi đây vừa mới bắt đầu xây dựng với khí thế bừng bừng, nếu không phải Lâm Dược Phi nắm trong tay công trình nhà ở thương mại, có lẽ tốn hết toàn bộ tiền tài và nhân lực, thì có lẽ công trình nãy cũng có không ít cơ hội.
Lữ Tú Anh ngạc nhiên: “Chỗ này mà xây thành Đại học thành phố sao, quá lừa người rồi đó.”
Lữ Tú Anh thấy, chỗ này có không thể gọi là khu thành phố, đã ra khỏi khu vực thành phố từ lâu rồi.