Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng là cách thành phố quá xa, nhưng sau này bên này sẽ dần náo nhiệt lên.”
Bởi vì sinh viên cách thành phố quá xa, vấn đề ăn uống hay mua sắm đồ cần thiết của sinh viên không thể lên thành phố giải quyết được, chắc chắn phải giải quyết ngay trong trường học.
Từ đó lâu dần sẽ có một lượng lớn người tiêu dùng và cơ hội kinh doanh.
Hai hôm trước Lâm Dược Phi vừa bàn đến chuyện này với Thẩm Vân, Thẩm Vân cũng đồng ý, đã quyết định đóng cửa hàng văn phòng phẩm Áng mây nhỏ bên cổng trường tiểu học Giải Phóng, chuyển đến làm kinh doanh nhỏ gần thành phố Đại học.
Thế này thì cách cũng gần, cũng tiện cho cô ấy, kinh nghiệm sau hai năm cấp ba cũng đủ chứng minh việc làm ăn không thể lỏng lẻo.
Sau khi Lâm Tiếu thấy chị Tiểu Vân, thì đã không thấy hối hận với quyết định đến trường đại học mà như công trường lớn thế này.
“Chị Tiểu Vân.” Một tay Lâm Tiếu xách túi đồ anh trai đưa cho chị Tiểu Vân, một tay thì vẫy chị Tiểu Vân từ xa.
Thẩm Vân vội bước nhanh vài bước, nhận lấy túi trong tay Lâm Tiếu, nhìn Lâm Dược Phi: “Sao anh lại mang nhiều đồ đến thế?”
Lâm Dược Phi: “Để lúc em huấn luyện quân sự dùng.”
Bữa tiệc đính hôn của hai người được định vào sau Ngày Quốc Khánh, Lâm Dược Phi mới nhớ ra chuyện Thẩm Vân khai giảng xong là phải huấn luyện quân sự luôn. Nếu mà phơi nắng đen da như hồi huấn luyện quân sự cấp ba, thì khi mặc váy trong bữa tiệc đính hôn sẽ không xinh nữa.
Lâm Dược Phi mua kem chống nắng cho Thẩm Vân, mới phát hiện bây giờ không mua được. Sau đó mới đi nghe ngóng một hồi, nhờ người ở Thượng Hải mua kem chống nắng Clinique, năm nay mới nhập khẩu vào thị trường Trung Quốc, mới mở gian hàng đầu tiên ở Thượng Hải.
Cuối cùng cũng mua được, Lâm Dược Phi còn chuẩn bị cả mấy thứ linh tinh như nước hoa, dầu cao, thuốc tiêu hóa Hoắc Hương,... đưa hết cho Thẩm Vân.
Còn một túi dệt, bên trong đựng một chiếc chiếu.
Lâm Dược Phi không được vào ký túc xá nữ, Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu chuyển đồ vào giúp Thẩm Vân.
Một phòng ký túc có tám người, chia thành bốn nhóm giường trên giường dưới, Thẩm Vân tới sớm nhất, nên chọn chiếc giường trên ở gần cửa sổ.
Trừ Thẩm Vân ra, ký túc vẫn còn ba cô gái vừa mới chuyển vào, thấy Lữ Tú Anh bước vào liền tới chào hỏi: “Thầm Vân, mẹ cậu xinh thật đó.”
Lữ Tú Anh cười: “Dì là dì của Tiểu Vân.”
Ba cô gái cùng ký túc rất ngưỡng mộ Thẩm Vân, Thẩm Vân là người ở đây, đồ dùng sinh hoạt đều được chuẩn bị rất đầy đủ, mấy hôm nay đều có người nhà tới đưa từng đợt từng đợt cho cô ấy, vừa nhìn là biết là cô gái được người nhà cưng chiều từ nhỏ tới lớn.
Lâm Tiếu chủ động giới thiệu mình: “Em là em gái của chị Tiểu Vân ạ.”
Cả phòng chợt cười rộ lên: “Tiểu Vân, em gái cậu sễ thương quá.”
Thẩm Vân trông cũng thanh tú, Lâm Tiếu trông rất phóng khoáng, hai người không cùng một phong cách, nhưng đều rất xinh đẹp.
Sau khi Lâm Tiếu từ trường đại học của Thẩm Vân về, vô cùng trân trọng môi trường ngôi trường trung học số một của mình.
Ngày ba mươi mốt tháng tám, Lâm Tiếu về trung học số một báo danh, vô thức bước tới trường trung học cơ sở số một, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô: “Lâm Tiếu, Lâm Tiếu, sao cậu lại đi sang trường trung học cơ sở số một thế?”
Lâm Tiếu ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Hiểu Long đang chạy từ bên trường trung học cơ sở số một qua: “Đúng đó.” Cô nên đến trường cấp ba.
“Sao cậu lại đi từ bên đó qua?” Lâm Tiếu thấy kỳ lạ bèn hỏi.
Triệu Hiểu Long cười hì hì: “Ban nãy tớ đi nhầm.”
Lâm Tiếu chuyển vào tòa giảng đường của trường trung học phổ thông số một, đổi sang đồng phục của trường trung học phổ thông số một.
Tuy rằng cùng ở trong trường trung học cơ sở số một, nhưng giữa trung học cơ sở số một lên trung học phổ thông số một, vẫn khác nhau rất nhiều.
Vừa lên trường trung học phổ thông số một, các bạn đều lên lớp tự học buổi tối, tối nào cũng kết thúc lúc chín giờ tối. Như thế thì, không chỉ phải ăn cơm ở trường, mà Lâm Tiếu còn phải ăn cả bữa tối ở trường.
Cả ngày chỉ có bữa sáng được ăn ở nhà, nên ngày nào Lữ Tú Anh cũng làm bữa sáng rất tỉ mỉ, sợ Lâm Tiếu ở trường ăn không ngon, nắm lấy cơ hội cô ăn bữa sáng ở nhà để bổ sung dinh dưỡng cho cô.
Còn có một sự thay đổi nữa, không liên quan đến việc Lâm Tiếu lên trung học phổ thông số một, chỉ là vừa hay vào đúng lúc đó. Mới mở một tuyến xe bus, từ nhà Lâm Tiếu đến cổng trường trung học số một.
Hai năm gần đây các tuyến xe bus được tăng thêm, không ngờ nhanh như thế đã đến cổng nhà mình rồi. Thế thì ngày nào Lâm Tiếu cũng có thể đi học bằng xe bus, tiếc là khi tan học tiết tự học buổi tối, thì đã qua thời gian xe bus chạy, tiết tự học buổi tối nào cũng cần có mẹ đến đón cô.
Lữ Tú Anh nói: “Dù buổi tối có xe bus, nhưng muộn như thế cũng không để con một mình về nhà, chắc chắn mẹ sẽ đi đón con.”