Cả người Lâm Tiếu thơm phức duỗi tay muốn ôm Tiểu Hoàng đã được tắm rửa sạch sẽ, nó lại hắt hơi hai cái với cô sau đó quay đầu bỏ chạy.
Bà ngoại vội nói: “Để bà ôm, để bà ôm.”
“Lỗ mũi chó rất thính, mùi hương trên người hai đứa xẽ xông Tiểu Hoàng hỏng mất.”
Lâm Tiếu, mẹ với bà ngoại chia ra hai đường với anh trai.
Mọi người Lâm Tiếu thì bắt xe đến tiệm cơm, anh trai thì đã ra cửa từ lúc sớm đi đón chị Tiểu Vân, đưa chị Tiểu Vân đi trang điểm trước.
Lữ Tú Anh không hiểu trình tự đính hôn nên Lâm Dược Phi nói làm sao thì làm thế đó. Hôm nay người đến tiệc đính hôn cũng rất đơn giản, tổng chỉ có một bàn. Lâm Dược Phi quyết định, cậu mợ và Lữ Văn Kiến ở quê cũng không được mời chỉ có bà ngoại và Lữ Văn Lệ.
“Mợ thì khỏi đi.” Lâm Dược Phi lắc đầu, bình thường còn không nói nhưng ngày đính hôn mà mợ vẫn ăn nói khó nghe như ngày thường thì mọi người đều khó chịu. Cứ giải quyết vấn đề từ gốc rễ đi.
Lúc Lâm Tiếu đến tiệm cơm thì anh trai và chị Tiểu Vân đã đến rồi. Lâm Tiếu thấy anh trai không ra hình người và chị Tiểu Vân xinh đẹp vô song đứng cạnh nhau, đang xông tới được nửa thì bình tĩnh điều chỉnh bước chân.
Cuối cùng cô lễ phép đi đến trước mặt chị Tiểu Vân và anh trai, cười chào: “Chào anh trai, chị Tiểu Vân.”
Bởi vì Lâm Tiếu thấy bên cạnh là hai chị gái- bạn học của chị Tiểu Vân, trước mặt người ngoài phải chú ý hình tượng bản thân.
Hai bạn học của chị Tiểu Vân nhìn Lâm Tiếu, trong ánh mắt không giấu được sự tò mò. Các cô đã sớm nghe kể Lâm Tiếu, là một thiên tài nhỏ giành rất nhiều giải thưởng.
Đột nhiên hai cô nhận được thiệp mời đính hôn của Thẩm Vân cũng giật mình.
Quan hệ giữa các cô và Thẩm Vân rất tốt, trước đây cũng lờ mờ biết được cô ấy có bạn trai nhưng không ngờ sẽ đính hôn sớm thế. Các cô mới tốt nghiệp trung học phổ thông thôi, là lúc lên đại học.
“Các cậu quên rồi, tớ lớn hơn các cậu vài tuổi đó.” Thẩm Vân cười nói.
Hai cô bạn sửng sốt một chút, đúng là các cô đã quên việc này. Thường ngày ở chung vẫn cho rằng Thẩm Vân bằng tuổi mà quên mất năm nay cô ấy đã 23 tuổi.
“Vậy, vậy cậu cũng mới lên đại học nha.” Cô bạn kia nói.
Trong lòng các cô hơi lo lắng, người yêu Thẩm Vân nóng lòng muốn đính hôn với Thẩm Vân như vậy có khi nào thấy cô ấy đã lên đại học, muốn trói chặt cô sinh viên đại học này hay không?
Đối phương là gấp gáp như vậy, có phải tự biết sau khi Thẩm Vân lên đại học thì mình không xứng hay không.
Hai cô bạn uyển chuyển nhắc nhở Thẩm Vân, ai ngờ Thẩm Vân phì cười: “Không không, tớ biết các cậu muốn tốt cho tớ. Nhưng thật sự không phải vậy.”
“Mặc Tiểu Phi không thi nổi đại học nhưng hai chúng tớ đính hôn tớ cũng không thua thiệt gì.”
Thẩm Vân nói với hai cô bạn mình về chuyện của cô ấy và Lâm Dược Phi mấy năm qua: “Anh ấy đối xử với tớ rất tốt, dù tớ có làm gì cũng cổ vũ và ủng hộ tớ vô điều kiện.”
Hai cô bạn vẫn nửa tin nửa ngờ, hơi nghi ngờ người yêu Thẩm Vân đối xử với cô ấy đặc biệt tốt như vậy có phải vì thấy không xứng với Thẩm Vân, muốn nắm chắc Thẩm Vân.
Cho đến hôm nay hai người đi trang điểm với Thẩm Vân, lần đầu tiên thấy Lâm Dược Phi thì liếc mắt nhìn nhau mới hiểu ra thì ra Thẩm Vân nói đều là thật.
“Thẩm Vân cũng nói ngắn gọn quá.” Người yêu lâu năm yêu thương Thẩm Vân như vậy nếu nói thẳng là vừa cao vừa đẹp trai, lại còn có xe hơi nhỏ thì các cô đã không cần lo lắng.
Làm hại các cô lo lắng là tên đàn ông nào vừa lùn vừa xấu, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga vội vàng muốn gài gẫy Thẩm Vân chứ.
Trăm triệu lần không ngờ rằng người yêu Thẩm Vân rất là xuất sắc.
Sau khi đến tiệm cơm các cô mới gặp được mẹ, em gái và bà ngoại của người yêu Thẩm Vân, cả nhà ai cũng ưa nhìn hết. Lại nghe em gái người yêu Thẩm Vân là một tiên tài nhỏ, thi đạt được rất nhiều giải thưởng, xuất hiện trên báo chí và TV, cộng ba chữ số có thể tính trong nháy mắt.
Nếu không phải hôm nay là đính hôn của Thẩm Vân thời cơ khoogn thích hợp, các cô cũng muốn đặt ra vài câu để Lâm Tiếu tính nhẩm ngay tại chỗ.
Tính nhẩm siêu như vậy, đúng là muốn xem một chút.
Lâm Tiếu rất lễ phép chào hỏi hai người bạn của chị Tiểu Vân, cảm thấy ánh mắt hai người thỉnh thoảng dừng trên người cô.
Thật kỳ lạ nha, hôm nay là ngày đính hôn của chị Tiểu Vân và anh trai sao hai chị bạn học kia cứ nhìn cô chứ.
Tiệc đính hôn hôm nay cũng chỉ có người trong nhà và thêm hai người bạn học của chị Tiểu Vân thôi.
Anh trai không tìm người dẫn chương trình, cũng không theo nghi lễ gì. Nghi lễ duy nhất là anh trai đeo nhẫn đính hôn lên tay chị Tiểu Vân.
Chiếc nhẫn đính hôn đó được Tiểu Hoàng đưa qua.
Lâm Tiếu thấy anh trai thần thần bí buộc một cái hộp nhỏ trên cổ Tiểu Hoàng, lại vỗ nhẹ mông nó cho nó chạy về phía chị Tiểu Vân.
Chị Tiểu Vân chú ý đến cái hộp nhỏ trên cổ Tiểu Hoàng, cẩn thận cởi xuống, sau khi mở ra thì thấy một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
“A.” chị Tiểu Vân ngạc nhiên che miệng.
Lâm Tiếu cũng bất ngờ, cô cũng không ngờ hôm nay Tiểu Hoàng có nhiệm vụ quan trọng vậy.
Anh trai bước đến trước mặt chị Tiểu Vân, giúp cô ấy đeo nhẫn.
Chị Tiểu Vân nhịn không được rơi lệ.
Anh trai vừa đeo nhẫn cho chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân lại càng khóc ghê hơn.
Lâm Tiếu vội lấy khăn giấy đã gấp thành hoa trong cốc ra, gỡ khăn ra sau đó lén lút nhét vào tay anh trai.
Anh trai nhận lấy khăn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt chị Tiểu Vân.
Không phải nha, làm Lâm Tiếu gấp đến mức dậm chân dưới gầm bàn. Cô lén đưa khăn giấy cho anh trai là để anh trai lau nước mũi mà.
Trợ lý Tiểu Hứa đứng bên cạnh giơ máy ảnh lên, dáng vẻ hôm nay của anh trai nhất định phải chụp lại. Lâm Tiếu đúng là vội thay anh trai muốn chết.