Sau khi Lâm Tiếu biết hai người Phương Quỳnh Hoa và Lý Dương Trạch cũng đi cùng chuyến xe buýt với cô thì nói với mẹ: “Mẹ, tan học con có thể đi xe buýt về với bạn, mẹ đón con ở trạm xe buýt gần nhà là được.”
Lữ Tú Anh: “Thế thì không kịp. Chuyến xe cuối cùng không có 9 giờ, mà tự học buổi tối của con 9 giờ mới ra.”
“Nếu mà kịp thì chuyến, thì xe buýt cũng xuất phát từ 9 giờ, chạy đến trường còn một khoảng thời gian nữa.”
Lâm Tiếu nói với mẹ: “Mỗi buổi tối Lý Dương Trạch đều ngồi chuyến cuối về, học xong buổi tối chạy ra ngay là sẽ kịp ạ.”
“À bạn học Lý Dương Trạch này cùng đường với con.” Bà có chút ấn tượng với cái tên này, chính là lớp phó thể dục của Tiếu Tiếu, là một bạn nam rất cao lớn.
“Vẫn là để mẹ đến trường đón con tan học đi.” Lữ Tú Anh hơi cảnh giác, không muốn để Tiếu Tiếu đi học tan học cùng với một bạn nam. Có sẵn ví dụ bên cạnh rồi, không phải Bạch Huyên và Lý Triển Bằng mỗi ngày đều đạp xe đi học với nhau, đạp đạp rồi mới xảy ra chuyện đó thôi.
Lâm Tiếu khó hiểu nói: “Vì sao vậy mẹ? Không phải đón con ở trạm xe buýt tiện hơn lại càng an toàn sao?”
“Con đã bàn với Lý Dương Trạch và Phương Quỳnh Hoa rồi, sau khi tự học buổi tối chúng con sẽ cùng nhau ngồi xe buýt về. Ba người đi với nhau rất an toàn.”
“A còn có cả Phương Quỳnh Hoa sao.” Sắc mặt Lữ Tú Anh dịu lại: “Cô bé cũng đi xe buýt số 19 đi học sao?”
Lâm Tiếu: “Trước kia Phương Quỳnh Hoa cũng như con vậy, buổi sáng ngồi xe buýt đến trường, buổi tối phụ huynh sẽ đến trường đón. Về nhà cậu ấy cũng sẽ nói với gia đình để sau này buổi tối người lớn chỉ cần ra trạm xe buýt gần nhà để đón cậu ấy.”
Lữ Tú Anh nghĩ một lát rồi nói: “Nếu người nhà Phương Quỳnh Hoa đồng ý thì ba đứa các con có thể cùng nhau ngồi xe buýt về chung. Nhưng nếu người nhà cô bé vẫn tiếp tục đến trường học đón thì mẹ cũng sẽ đến trường đón con như trước.”
‘”Mẹ đón con không vất vả gì cả.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu không biết suy nghĩ cẩn thận của mẹ, chỉ cho rằng mẹ không không quyết định được mới nghe theo mọi người: “Vậy được rồi, để con hỏi Phương Quỳnh Hoa một chút.”
“Vậy nhanh đi làm bài tập đi thôi.” Hiếm khi bà giục Lâm Tiếu đi làm bài tập: “Ngày hai của tháng sẽ bận rộn cả ngày đó.”
“Ngày mai cũng bận cả ngày, buổi chiều cả nhà mình tắm rửa nữa. Con tắm đầu tiên, sau đó là bà ngoại rồi mẹ tắm sau.” Lữ Tú Anh sắp xếp xong.
Lâm Tiếu nói: “Không tắm cho Tiểu Hoàng trước ạ?”
Lữ Tú Anh: “Hai hôm nay bận quá nên không tắm cho Tiểu Hoàng được. Đợi mấy ngày nữa anh con thành hôn xong thì… tắm cho nó nữa.”
Lâm Tiếu chợt nhận ra điều không đúng, kinh ngạc hỏi: “Anh trai đính hôn không mang theo Tiểu Hoàng ạ?”
Lữ Tú Anh kinh ngạc: “Anh con đính hôn mang Tiểu Hoàng đi làm gì?”
Lâm Tiếu: “Tiểu Hoàng cũng là một phần của gia đình mình mà.” Cô vẫn luôn cho rằng đính hôn của anh trai phải mang Tiểu Hoàng đến tham gia.
Còn Lữ Tú Anh thì hiển nhiên không cho rằng sẽ mang theo Tiểu Hoàng: “Làm gì có đính hôn nào lại mang chó đi chứ.”
Tất nhiên lễ đính hôn của anh trai nên người quyết định phải là anh rồi. Lâm Tiếu đợi anh trai về là lập tức chạy ra hỏi: “Anh, ngày đính hôn anh có mang Tiểu Hoàng đi không?”
Lâm Dược Phi nói không chút do dự: “Mang chứ.”
“Mẹ ơi, anh bảo muốn dẫn Tiểu Hoàng đi.” Lâm Tiếu vui mừng chạy vào trong phòng.
Lâm Dược Phi thay dép vào nhà thấy vẻ mặt mẹ bất đắc dĩ nói: “Hai đứa đúng là anh em ruột mà.”
Bà trăm triệu lần không ngờ hai anh em đều cho rằng tiệc đính hôn sẽ mang Tiểu Hoàng đi tham gia cùng.
Bà ngoại lo lắng hỏi: “Quán cơm có cho mang chó đến không?” tất nhiên bà ngoại cũng không nghĩ rằng sẽ mang Tiểu Hoàng theo.
Lâm Dược Phi: “Cháu đã sớm nói quán cơm rồi ạ. Ở trong phòng chúng ta đặt thì không sao hết.”
Trong đội ngũ tắm rửa có thêm một Tiểu Hoàng nên mẹ xếp Tiểu Hoàng ở vị trí thứ nhất, buổi sáng phải tắm cho nó sạch sẽ một cái.
Tiểu Hoàng vừa tắm vừa tru lên, vừa được sấy lông nằm trong ổ hờn dỗi, không thèm đếm sỉa đến ai.
Lâm Tiếu đến chơi với Tiểu Hoàng, thấy nó không để ý đến cô thì Lâm Tiếu nói: “Mày cũng đừng trách tao, đều tại anh trai đính hôn nên mới hại mày bị tắm thêm lần nữa.”
Lữ Tú Anh nghe thế thì trừng mắt nhìn cô: “Còn không phải tại hai đứa muốn mang Tiểu Hoàng đi à.”
Buổi chiều sau khi tắm xong Lữ Tú Anh dùng sữa trộn với bột ngọc trai, lần lượt bôi lên mặt bà, Lâm Tiếu và bà ngoại.
Bà ngoại: “Ui chời, mẹ đã lớn tuổi, có nhiều nết nhăn vậy bôi cái gì cũng không hết được đâu.”
Lữ Tú Anh: “Mẹ, đây không phải là để xóa nếp nhăn, chỉ là để mặt trắng hơn một chút.”
Bà ngoại không quen bôi phấn, lúc nào cũng muốn sờ: “Mẹ có nhiều nếp nhăn vậy rồi, muốn trắng như vậy thì có ích gì?”
Lâm Tiếu cũng không quen, khóe mắt cô có chút ngưa ngứa. Đưa tay muốn gãi thì đã bị mẹ ngăn lại: “Không được gãi, mười lăm phút nữa rồi đi rửa sạch.”
Ba người cùng ngửa cổ dựa trên ghế sô pha.
Anh trai thấy vậy thì cười ha ha.
Lâm Tiếu: “Không để anh trai đắp mặt nạ ạ?”
Lữ Tú Anh: “Nó là đàn ông đàn ang, đắp cái gì mặt chứ.”
“À” Lâm Tiếu gật đầu, lại lờ mờ thấy gì đó sai sai: “Nhưng ngày mai là ngày anh đính hôn mà.”
Người cần đắp mặt nạ nhất không phải anh trai sao.
Rạng sáng ngày hôm sau Lâm Tiêu đã bị mẹ kéo dậy. Lữ Tú Anh dẫn cô đến tiệm cắt tóc để tết tóc, lại tô thêm một lớp son màu đỏ thiên cam trên môi cô.
Lâm Tiếu lại thay bộ quần áo mới đã chuẩn bị từ trước, Lữ Tú Anh dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô: “Đúng là một cô gái xinh đẹp mà.”
Trước khi đến tiệm cơm, mẹ lại sịt một chút nước hoa lên làn váy của cô. Lâm Tiếu tò mò nhìn cái lọ trong tay mẹ.
Sau đó mẹ lại sịt người đầy nước hoa cho Lâm Tiếu.
“Mùa thu muỗi rất độc, con mặc váy cẩn thận chân bị muỗi cắn.” Lữ Tú Anh nói.