Lâm Tiếu nghe Chu Tuệ Mẫn nói vậy cũng lập tức thấy tò mò, muốn xem thử giáo trình toán của đại học có gì.
Lâm Tiếu không để ý tới tiểu thuyết nữa mà đi theo Chu Tuệ Mẫn đến trước kệ sách toán học, tiếc là không tìm được giáo trình đại học.
“Ngày một chúng ta đến nhà sách Tân Hoa tìm thử đi.” Lâm Tiếu đề nghị.
Chu Tuệ Mẫn: “Ngày một không được, mẹ tớ đưa tớ đi thăm người thân rồi. Ngày hai đi.”
Lâm Tiếu: “Ngày hai là ngày anh trai tớ đính hôn.”
Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên nhìn Lâm Tiếu: “Đính hôn?”
Lâm Tiếu cười hì hì: “Nghe lạ lắm phải không?” Nơi này không có tục lệ đính hôn, bình thường cha mẹ hai bên sẽ gặp mặt nhau rồi kết hôn luôn.
Lâm Tiếu chỉ mới thấy khái niệm đính hôn trong tiểu thuyết và phim truyền hình. Thế mà anh trai lại muốn đính hôn, thật kỳ lạ.
Lâm Tiếu giải thích: “Vì chị Tiểu Vân mới vào đại học, chưa thể kết hôn, chỉ đính hôn được thôi.”
Chu Tuệ Mẫn: “Chắc chắn ngày hai cậu sẽ được chụp ảnh, sau khi rửa nhớ cho tớ xem với nhé.” Chu Tuệ Mẫn rất muốn được nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Tiếu.
Cuối cùng, hai người hẹn nhau sẽ đi nhà sách Tân Hoa vào ngày ba.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đến thư viện một chuyến, lúc trở về khán đài còn tưởng mình đi nhầm.
“Mọi người đâu rồi?” Lâm Tiếu nhìn trái nhìn phải, khán đài của lớp mình đã trống một nửa.
“Trốn về lớp học rồi.” Lý Dương Trạch búng tay một cái: “Lúc lớp trưởng cậu vừa rời đi, các bạn tưởng cậu trốn nên cũng về lớp học làm bài tập rồi.”
Lâm Tiếu nghẹn họng nhìn trân trối, cô không ngờ mình còn được xem như chiếc chong chóng đo chiều gió: “Tớ, tớ không về lớp mà, tớ chỉ đến thư viện một chuyến thôi.”
Buổi sáng, một nửa bạn học đã trốn.
Buổi chiều, các bạn còn lại thấy giáo viên không phát hiện nên lại trốn thêm một nửa.
Ngày đầu tiên của đại hội thể thao kết thúc, cô Dương đi dạo một vòng, nhận ra chỉ có một phần tư học sinh đang ngồi trên khán đài, lập tức nhíu mày.
“Lâm Tiếu, các bạn khác đâu rồi.” Cô Dương hỏi.
Lâm Tiếu chỉ có thể nói thật: “Có vài bạn đã về lớp học rồi ạ.”
Cô Dương bảo Lâm Tiếu quay về lớp thông báo: “Ngày mai tất cả các bạn đều phải ngồi xem trên khán đài, không ai được phép vắng mặt.”
Lâm Tiếu chạy về phòng truyền lại lời của cô Dương.
Ngày hôm sau, khán đài lại đông đủ. Lúc Lâm Tiếu sắp thi nhảy xa thì bỗng nghe được tiếng cổ vũ từ trên khán đài. Lý Dương Trạch đang kêu gọi tất cả bạn học ngồi trên khán đài cùng đồng thanh: “Lớp trưởng, lớp trưởng cố lên, cố lên!”
Lý Dương Trạch chuyển chiếc mũ chống nắng của mình qua lại giữa hai tay, động tác giống như điệu múa hai người vậy.
Lâm Tiếu không nhịn được cười, cười rồi lại không còn sức nữa, cuối cùng chỉ nhảy được một mét năm.
Giáo viên thể dục ghi điểm ngạc nhiên nhìn Lâm Tiếu, ánh mắt như đang nói chẳng lẽ lớp này lại cử học sinh nhảy xa kém nhất tham gia đại hội thể thao.
Lâm Tiếu xấu hổ trở lại khán đài, tìm Lý Dương Trạch báo thù: “Lý Dương Trạch!”
Tuy Lâm Tiếu không thể giành giải môn nhảy xa, nhưng vốn dĩ cô đã có thể thi đấu tốt hơn, tất cả đều do Lý Dương Trạch làm trò.
Lý Dương Trạch còn tưởng Lâm Tiếu muốn khen mình: “Không có gì đâu, lớp trưởng, không cần cảm ơn.”
Hai ngày đại hội thể thao đã kết thúc, Lâm Tiếu còn không giành được giải thấp nhất là một cây bút bi, nhưng cũng đã vượt qua một kỳ đại hội thể thao ‘có tham gia là được'.
Đại hội thể thao kết thúc sớm, Lâm Tiếu tự ngồi xe buýt về nhà. Đúng lúc có một chiếc xe buýt đang lại gần, Lâm Tiếu chạy chậm theo. Mới vừa lên xe, cô đã nghe được một giọng nói quen thuộc: “Lâm Tiếu, cậu cũng ngồi chuyến này à?”
Lâm Tiếu quay đầu, ngạc nhiên nói: “Lý Dương Trạch, Phương Quỳnh Hoa!”
Không ngờ trên chiếc xe này lại có hai người bạn học của mình.
Ba người ngồi nói chuyện phiếm mới biết thì ra sau khi xe buýt tuyến mười chín được đưa vào sử dụng, ngày nào ba người họ cũng ngồi tuyến xe này tới trường.
Nhưng vì thời gian đến trường của ba người khác nhau, sáng nào cũng ngồi khác chuyến xe, thế nên mới không gặp nhau.
Ba người cùng kiểm tra xem mình lên xe ở trạm nào và vào lúc mấy giờ, số trạm dừng của Phương Quỳnh Hoa ít nhất, Lâm Tiếu ở giữa và số trạm dừng của Lý Dương Trạch là nhiều nhất.
Phương Quỳnh Hoa nói với Lâm Tiếu: “Mỗi sáng tớ sẽ lên xe sớm hơn một chuyến so với cậu, Lý Dương Trạch thì trễ hơn cậu một chuyến.”
Lâm Tiếu vẽ bản đồ tuyến đường của xe buýt trong đầu rồi lắc đầu nói: “Không, Lý Dương Trạch trễ hơn tớ hai chuyến lận.”