Trong phòng học, mấy bạn học biết chân tướng đều đang che miệng cười thầm.
Cô giáo Dương nhìn thấy không khí trong phòng học không giống bình thường, mới kịp phản ứng: “À, chậu cây này của lớp trưởng không phải mang đến đển trang trí lớp, vậy em cứ việc nói thẳng thôi.”
Cô giáo Dương chỉ vào cây thông noel nhỏ: “Nhanh lên lấy về đi.”
Nghỉ giữa buổi, Lý Dương Trạch chạy đến chỗ ngồi bên cạnh Lâm Tiếu, cười đến thở không ra hơi: “Lâm Tiếu, may mà lúc đó cậu không mang Tiểu Hoàng đến trường, nếu không cô chủ nhiệm thấy được, có khi lại biến thành chó trong lớp đấy, ha ha ha ha.”
Lâm Tiếu bất đắc dĩ nhìn Lý Dương Trạch, không rõ vì sao cậu ta lại xuất hiện suy nghĩ “ngớ ngẩn” như thế, còn cười khoa trương như vậy.
Cô biết Lý Dương Trạch đang nói về chuyện hồi tiểu học cô đã từng suýt chút nữa cất Tiểu Hoàng vào cặp xách đưa đến trường, lúc tan học ngồi xe buýt, Lâm Tiếu đã từng nói chuyện này với Lý Dương Trạch.
Nhưng cô thật sự không hiểu nổi tại sao Lý Dương Trạch lại cười thành cái dạng này.
"Ha ha ha ha ha, Lâm Tiếu, cậu từ tiểu học đến bây giờ thật sự rất giống nhau, những thứ mình thích thì đều muốn đưa đến trường cho bạn bè nhìn.”
Lâm Tiếu hung dữ lườm Lý Dương Trạch, chuyện này làm sao có thể giống nhau chứ, cô mang chậu cây thông noel nhỏ đến trường học không phải rất bình thường sao, bây giờ cô sẽ không làm chuyện ngây thơ như là mang chó đến trường đâu.
Sau khi Lâm Tiếu tan học thì vội vàng mang chậu cây thông noel nhỏ về nhà, sau khi về nhà kể cho mẹ chuyện này.
Lữ Tú Anh cười ha ha: “Thì con cứ để lại trong lớp thôi, dù sao thời gian con chơi ở trên lớp còn nhiều hơn ở nhà nhiều.”
“Để cây thông noel nhỏ ở nhà con lại không nhìn thấy, đặt ở trong lớp thì con mới có thể trông thấy chứ.”
Lâm Tiếu nghe mẹ nói như vậy, lập tức có hơi hối hận: “Ừ nhỉ.”
Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Cũng đã mang về rồi, không thể lại mang đến lớp nữa, mang hai bồn hoa khác ở trong nhà đặt trong lớp con đi.”
Lữ Tú Anh chọn lấy hai bồn hoa từ trên ban công trong nhà, một chậu quân tử lan xanh mơn mởn, một chậu văn trúc cành lá um tùm, ngày hôm sau đặt ở trên chỗ để chân xe máy đưa đến cổng trường.
“Con có mang vào được không đấy?’ Lữ Tú Anh đang lo lắng đến thì Lâm Tiếu nhìn thấy bóng dáng của Chu Tuệ Mẫn: “Chu Tuệ Mẫn, Chu Tuệ Mẫn.”
Chu Tuệ Mẫn nghe thấy tiếng của Lâm Tiếu thì vội vàng chạy tới, chào hỏi với Lữ Tú Anh, sau đó cùng Lâm Tiếu mỗi người một chậu bê vào phòng học.
Sau khi cô giáo Dương đi vào lớp, nhìn thấy hai bồn hoa trên bệ cửa sổ thì kinh ngạc nói: “Đây là của ai mang đến vậy?”
Lâm Tiếu giơ tay lên.
Cô giáo Dương cười: “Một chậu cây hôm qua đổi lấy hai chậu cây, lớp chúng ta lần này kiếm lời rồi.”
Cây thông noel nhỏ là thứ mà các sinh viên đại học thích, cô giáo Dương lại càng thưởng thức những loại cây như quân tử lan và cây văn trúc hơn: “Hai bồn hoa này trông thật đẹp, đã chuyển hai bồn đẹp nhất nhà em chuyển đến rồi.”
Hai bồn hoa đặt ở trên bệ cửa sổ phòng học, cô giáo Dương căn dặn học sinh trực nhật phải nhớ kỹ tưới nước.
Các tổ trực nhật cẩn thận tưới nước mỗi ngày, tưới hết hai tuần lễ, mắt thấy sắp sửa tưới cho hoa chết mất rồi.
Cô giáo Dương vội vàng để Lâm Tiếu mang về nhà: “Nhờ phụ huynh của em nhìn xem, còn có thể cứu được hay không.”
Lâm Tiếu giày vò một phen, lại bê hai bồn hoa về nhà. Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: “Hoa gì mà có thể ngày ngày tưới nước chứ, mẹ tranh thủ thời gian ngày nắng phơi cây, có lẽ là có thể cứu lại được.”
Thẩm Vân nghe nói Lâm Tiếu rất thích cây thông noel nhỏ, nên khi Lâm Dược Phi đến tìm cô ấy, cô ấy bảo Lâm Dược Phi mang mấy chậu về nhà.
Sau khi Lâm Tiếu học xong buổi tự học buổi tối về nhà, nhìn thấy một loạt cây thông noel nhỏ chỉnh chỉnh tề tề, thì ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn: “Oa.”
Sau khi Lữ Tú Anh thấy thì lo lắng nói: “Con nói với Tiểu Vân một chút, đừng để con bé đưa này đưa kia nữa, con bé cũng cần tiền vốn mà.”
Lâm Dược Phi: “Không sao, bây giờ cô ấy làm ăn khá tốt, còn kiếm được nhiều tiền nữa đấy.”
Mức tiêu tiền của sinh viên đại học lớn hơn học sinh tiểu học nhiều, lợi nhuận mỗi ngày ở cửa hàng phụ kiện của Thẩm Vân còn gấp mấy lần tiệm văn phòng phẩm lúc trước, gần đây Thẩm Vân vẫn luôn tìm một nguồn nhập hàng mới, muốn nâng cao nguồn cung cấp của cửa hàng phụ kiện thêm một bước nữa.
Lữ Tú Anh nghe nói Thẩm Vân làm ăn tốt thì cũng vui mừng thay Thẩm Vân: “Bây giờ mùa đông ngày nào cũng có khí lạnh, đồ ăn không cần tủ lạnh cũng có thể bảo quản. Lần sau con đi tìm Tiểu Vân thì nhớ nói mẹ, để mẹ làm ít thịt chiên đóng hộp và ngó sen, rồi con mang sang cho con bé.”