"Đúng rồi, con và Tiểu Vân đã đính hôn, năm nay ăn tết không thể để cho Tiểu Vân lẻ loi trơ trọi qua ngày tết một mình được, bữa cơm tất niên nhớ gọi Tiểu Vân tới nhà ăn.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu nghe thấy lời của mẹ thì mặt lộ vẻ vui mừng: “Năm nay chị Tiểu Vân và chúng ta cùng nhau ăn tết sao?”
Lâm Dược Phi cũng không đồng ý ngay mà nói: “Để con thương lượng với Tiểu Vân một chút.”
Vài ngày sau, anh trai mang về nhà một tin tức tốt, chị Tiểu Vân năm nay thật sự cùng ăn tết với cả nhà.
Lâm Tiếu dùng bút chì vẽ vòng tròn lên lịch, qua hết một ngày vẽ một vòng tròn, ngóng trông ngày tết xuân nhanh chóng đến.
Chỉ là tại sao trước khi ăn tết còn phải thi cuối kì chứ.
Ài, trước mỗi kì nghỉ tốt đẹp thì đều là những kì thi không tốt đẹp tí nào.
Lâm Tiếu không ghét thi, nhưng cô ghét bài tập về nhà tăng lên trước kỳ thi và bầu không khí sốt ruột phát ra từ giáo viên và bạn học.
Cuối cùng, Lâm Tiếu đã thi xong lần thi cuối kỳ đầu tiên khi lên cấp ba, không chút thấp thỏm lấy vị trí hạng nhất tổng điểm toàn khóa và hạng nhất môn toán.
Lâm Tiếu cũng lấy hai bài thi vật lý và hóa học về tự mình làm, nhưng giáo viên hai môn thi từ chối chấm điểm xếp hạng cho Lâm Tiếu.
"Chừa chút lòng tin cho những bạn học khác.”
Giáo viên đưa một bản đáp án tham khảo cho Lâm Tiếu, để Lâm Tiếu tự mình trở về so sánh đáp án.
Sau khi trở lại trường xem hết thành tích cuộc thi thì Lâm Tiếu nghênh đón nghỉ đông. Cô đi ra khỏi cổng trường thì nhìn thấy hôm nay là anh trai lái xe tới đón cô, mẹ và chị Tiểu Vân cũng đều ngồi trong xe.
Lâm Tiếu kích động mở cửa xe: “Hôm nay muốn thưởng cho em sao?”
Lâm Dược Phi cười ha ha: “Ban thưởng em đi xem một thứ tốt.”
Xe chạy thẳng về hướng đống, chung quanh đường càng ngày càng vắng vẻ, nhưng mà Lâm Tiếu có trí nhớ rất tốt, lập tức liền nhận ra phương hướng mà anh trai lái xe đến.
“Anh, anh muốn dẫn em đến công trường của anh sao?” Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi chậc chậc lắc đầu: “Cái gì cũng không gạt được em.”
Lâm Dược Phi đang xây dựng khu nhà ở thương mại, vừa mới đổ trần xong.
Anh ngay lập tức mang theo người nhà đến xem, dừng xe ở cửa khu chung cư, dẫn Lâm Tiếu đi vào trong.
“Bên kia, tòa nhà số năm, một căn nhà ở lầu năm.”
Anh trai leo cầu thang đặc biệt nhanh, Lâm Tiếu ở phía sau vừa vội vàng đuổi theo, vừa khó hiểu nói: “Tại sao lại phải leo lên lầu năm chứ?”
Cô hiểu rằng đây là anh trai vừa xây xong khu nhà ở thương mại đầu tiên, muốn cho người nhà nhìn xem thành quả của mình. Nhưng từ lầu một đến lầu cao nhất, căn nhà ở mỗi tầng lầu không phải đều giống nhau như đúc sao?
Vì sao anh trai nhất định phải mang theo bọn họ leo đến lầu năm để xem?
Chân dài của Lâm Dược Phi bước qua cánh cửa, đi vào trong phòng, quay đầu lại gõ đầu Lâm Tiếu một cái: “Dùng cái đầu nhỏ thông minh của em mà suy nghĩ một chút.”
Lâm Tiếu nhíu mày: “Chẳng lẽ căn nhà ở lầu năm có cái gì không giống sao?”
Lâm Tiếu chạy một phòng quanh căn nhà thô trống rỗng chỉ mới quét xi măng, không có phát hiện bất kỳ chỗ khác nhau nào, điều cảm khái duy nhất chính là: “Căn nhà này thật là lớn a a a…”
Căn nhà vừa lớn lại vừa trống, lời của Lâm Tiếu đều tạo thành tiếng vang.
“Xí, bình thường thông minh như vậy, sao hôm nay lại đần thế.” Lâm Dược Phi không hài lòng búng vào đầu em gái, công bố đáp án cuối cùng.
“Bởi vì căn nhà này về sau sẽ là nhà của chúng ta đấy.”
Lâm Tiếu sợ ngây người.
Lâm Dược Phi nhìn thấy em gái ngây ngốc thì cười: “Sao nào, anh của em xây nhiều căn nhà như vậy, chẳng lẽ còn không có căn nào là nhà mình sao.”
Trên thực tế, không chỉ một căn là của nhà mình.
Lâm Dược Phi đứng ở bên cửa sổ, đưa tay chỉ vào một tòa nhà khác cách đó không xa: “Đó, lầu ba ở tòa nhà số tám bên kia, sau này cũng là nhà chúng ta.”
Khóe mắt đuôi mày của Lâm Dược Phi không giấu được vẻ đắc ý, trong cùng một khu cư xá do chính anh xây dựng nên, thì mình đương nhiên phải mua hai căn rồi.
Một căn để cho anh và Tiểu Vân ở, một căn để cho mẹ và em gái ở.
Hai căn nhà lớn nhỏ giống nhau, cấu trúc giống nhau.
“Sau này chuyển vào nhà mới, em sẽ có phòng ngủ của mình, phòng sách của mình.” Lâm Dược Phi nói với em gái, nhà mới sẽ có bốn phòng hai nhà vệ sinh.
Lâm Tiếu ngơ ngác nhìn anh trai, bị lượng tin tức to lớn ập đến không cách nào suy nghĩ.
Lâm Dược Phi đưa tay vẫy vẫy trước mặt Lâm Tiếu: “Vui đến choáng váng rồi sao, còn nghĩ gì thế?”
Lâm Tiếu thốt ra lời nói trong lòng: “Anh, sau khi anh kết hôn, còn muốn nhà ta ở chung trong một cư xá sao?”