Lâm Dược Phi ngồi trên sofa, bắt chéo hai chân, sắp xếp phạm vi sử dụng của mỗi phòng.
"Mẹ, căn này của mẹ, mẹ một phòng, Tiếu Tiếu một phòng, để lại một phòng cho bà ngoại, còn có một phòng là phòng sách."
Tính như vậy, một căn nhà bốn phòng căn bản không tính là nhiều, thậm chí vẫn còn hơi ít, còn không có cách làm thêm một phòng chức năng.
"Phòng sách không cần quá lớn, bên trong có thể làm một cái tủ âm tường để bỏ quần áo." Cũng chính là một nửa phòng sách một nửa phòng chứa quần áo.
Lữ Tú Anh lắc đầu: "Không cần, phòng ngủ đã rất lớn rồi, mỗi một phòng ngủ làm một tủ quần áo lớn, bao nhiêu quần áo cũng có thể bỏ vào được, làm gì phải chiếm phòng sách của Tiếu Tiếu."
Lâm Dược Phi gật đầu: "Vậy cũng được."
Anh lại sắp xếp một căn của mình và Thẩm Vân: "Con một căn phòng ngủ, Tiểu Vân một căn phòng ngủ."
"Hả?" Lữ Tú Anh kinh ngạc mà cắt ngang lời Lâm Dược Phi: "Con và Tiểu Vân sao lại phải tách ra ngủ riêng?"
Lữ Tú Anh không chấp nhận quan niệm mới trỗi dậy này của Lâm Dược Phi lắm, bà cũng chưa từng nghe nói hai vợ chồng nhà ai chia phòng ra ngủ cả.
Lâm Dược Phi suy nghĩ một chút: “Bình thường cũng chưa chắc phải tách ra ngủ, nhưng mỗi người một phòng ngủ chắc chắn phải giữ lại. Nếu như con xã giao ở bên ngoài trở về muộn, hoặc là tiếng ngáy ngủ quá lớn, hai người tốt nhất nên có hai căn phòng có thể tách ra ngủ, tránh dày vò làm cho hai người đều ngủ không ngon.”
Nhưng mà Lâm Tiếu sau khi nghe xong thì gật đầu liên tục, lúc anh trai ngáy ngủ cực kỳ dữ dội, quả thực cứ như tiếng sấm ở trên trời vang bên tai. Chị Tiểu Vân có phòng ngủ khác có thể tránh được, đúng thật là quá tốt rồi.
Còn có hai căn phòng, Lâm Dược Phi chuẩn bị một căn phòng cho làm phòng sách, hai người anh và Thẩm Vân đều có thể dùng, một căn phòng khác để cho con của hai người trong tương lai.
Lâm Dược Phi tràn đầy các suy nghĩ về căn nhà mới, bản thiết kế trang trí đầu tiên làm từ trước tết âm lịch đã mang về nhà rồi, một bản đưa cho mẹ, một bản đưa cho em gái.
Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh lật xấp giấy trong tay ra, trên mặt đều lộ ra vẻ phức tạp.
Lữ Tú Anh cầm trong tay là bản thiết kế "phong cách Châu Âu": "Ờm, cái này nhìn trông không giống chỗ cho người bình thường ở lắm nhỉ."
Bản thiết kế nguy nga lộng lẫy này khiến Lữ Tú Anh cảm thấy mình không còn cách nào uống trà, xem báo, đan áo len trong căn nhà thế này nữa, nên có một ngươi bưng nước trà đến bên miệng bà, một người đọc báo cho bà, lúc bà đan len bên cạnh còn phải có một người giúp bà gỡ len.
Lâm Tiếu lật bản thiết kế với khắp nơi đều là đồ gia dụng bằng gỗ lim theo phong cách cổ xưa trong tay mình, cũng cảm thấy thứ anh trai đang trang trí không phải nhà của mình, mà là căn nhà dùng để quay phim truyền hình.
Bàn ăn là gỗ lim, sofa là gỗ lim, ngay cả giường cũng đều là gỗ lim.
"Ờm." Lâm Tiếu không thích đồ gia dụng như vậy, lạnh như băng, cứng ngắc, sau khi cô bé tan học về nhà làm sao có thể đặt mông ngồi xuống sofa được.
Sofa như vậy cô bé vừa đặt mông ngồi xuống, xương cùng của cô bé nhất định sẽ gãy hết.
Lâm Tiếu và mẹ nhất trí cho rằng, bản thiết kế trang trí anh trai cầm về đều quá kỳ quái, vẫn là phong cách trang trí của nhà mình bây giờ là tốt nhất.
Lâm Dược Phi chậc chậc lắc đầu: "Hai người đây là sống quen trong căn nhà nhỏ rồi."
"Nhà lớn chắc chắn phải có phong cách trang trí, con sẽ mang cho Tiểu Vân xem xem."
Lâm Tiếu nhỏ giọng nói: "Chị Tiểu Vân chắc chắn cũng sẽ đứng về phía chúng ta.
Lâm Tiếu nhìn anh trai bất lực lắc đầu, anh trai lại động kinh rồi, không biết lần này anh trai động kinh bao lâu mới khỏi. Nhất định phải khỏi trước khi khởi công sửa chữa đó, Lâm Tiếu âm thầm cầu nguyện ở trong lòng, sau này cô bé không muốn sống trong căn nhà kỳ quái như vậy đâu,
Mùa đông năm nay, lúc Thẩm Vân chạy nguồn hàng mới, chạy thông cả một tuyến vận chuyển, đã trở nên thân thiết mấy nhân viên phục vụ trên tàu của tuyến vận chuyển đó rồi.
Sau khi vận chuyển trở nên thuận tiện, muốn mua đồ gì cũng không cần bản thân phải đích thân chạy một chuyến rồi, Thẩm Vân không chỉ nhập hàng cho cửa hàng phụ kiện của mình, còn liên tục vận chuyển các loại hàng tết trước khi đến mùa xuân.
Từ khi Lâm Tiếu bắt đầu nghỉ đông, Thẩm Vân dăm ba bữa lại bắt Lâm Dược Phi xách túi lớn tui nhỏ đồ mà cô ấy mua từ miền Nam trở về.
Bếp trong nhà đã chất đầy một tủ đồ mà Thẩm Vân mang về rồi, Lữ Tú Anh ké sát tai Lâm Dược Phi kếu anh đi nói với Thẩm Vân: "Con nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Vân, tuyệt đối đừng mang đồ tới đây nữa, thật sự quá nhiều rồi."
Lâm Dược Phi hít một hơi rồi cứu lỗ tai mình ra: “Con biết rồi, con biết rồi. Con cũng nói rồi đó chứ, cô ấy lại không nghe lời con.”
Lữ Tú Anh nhìn bao lớn bao nhỏ đồ trong nhà, vừa vui mừng lại đau lòng, vui mừng vì cô ấy moi tim móc phổi mà đối tốt với nhà của mình, đau lòng cho Thẩm Vân kiếm tiền không dễ dàng, kiếm được tiền bản thân không nỡ ăn không nỡ mặc, không ngừng mua đồ cho trong nhà.