Măng khô mà chị Tiểu Vân đem đến, nói với mẹ có thể nướng thịt ăn, Lâm Tiếu lần đầu ăn vào trong miệng liền kinh ngạc, măng khô hút đủ mùi nước thịt ăn vào trong miệng vang lên tiếng rộp rộp, ngon hơn là ăn cùng với thịt nướng.
Chân giò hun khói do chị Tiểu Vân đem đến, lúc ban đầu mẹ tưởng là thịt nướng, Lâm Tiếu nếm thử một miếng, lông mày liền cau chặt lại, vừa mặn lại vừa cứng, khó ăn đến khóc mất thôi.
Sau đó anh trai nói với mẹ, chân giò hun khói không phải thịt, chân giò hun khói là "Đồ gia vị", lúc nấu súp cắt hai miếng bỏ vào dùng để điểu chỉnh mùi vị. Ngày hôm sau Lâm Tiếu ăn được món ăn vô cùng vô cùng ngon, uống được canh cực kỳ cực kỳ ngon, chân giò hun khói đúng thật là quá thần kỳ.
Còn có tôm khô lớn chị Tiểu Vân đem đến, có thể trực tiếp làm đồ ăn vặt để ăn, còn ngon hơn đồ ăn vặt mua được trong quầy bán quà vặt.
Còn có xoài khô của chị Tiểu Vân đem tới, thịt dày, bên trên còn có một lớp đường mỏng, Lâm Tiếu ăn vào là không dừng được.
Đáng tiếc ăn liên tiếp mấy ngày liền chảy máu mũi, món xoài khô ngon miệng bị mẹ tịch thu, đợi cô bé không nóng trong nữa mới cho cô bé ăn tiếp.
Giao thừa, chị Tiểu Vân và anh trai cũng đến nhà, trong tay hai người vẫn xách đầy đồ.
Lữ Tú Anh vừa nhìn thấy đã cau mày, bà ấy không tiện nói với Tiểu Vân, hung dữ trừng mắt với Lâm Dược Phi. Đã sớm bảo Tiểu Phi nói rõ với Tiếu Vân, không cần mua thêm đồ gì nữa, thế mà một chút hiệu quả đều không có.
Lâm Tiếu nhìn thấy gói quà lớn chị Tiểu Vân đặt ở trên bàn, vui mừng đọc lên lời thoại quảng cáo: "Em vượng, chị vượng, mọi người vượng, gói quà lớn Vượng Vượng."
Tiểu Hoàng nghe thấy Lâm Tiếu nói "vượng vượng", cũng "gâu gâu" theo.
Chị Tiểu Vân cười nói với Lâm Tiếu: "Cái này là cho em nè."
Lâm Tiếu chỉ từng nhìn thấy gói quà lớn Vượng Vượng ở trên tivi, chị Tiếu Vân vậy mà lại tặng cô bé cả cái đó, gói quà lớn Vượng Vượng thoạt nhìn thật sự lớn như trong tivi.
"Muốn ăn cái gì, mở ra ăn đi." Chị Tiểu Vân nói.
Lâm Tiếu nhanh chóng nhìn mẹ một cái, nhìn thấy mẹ gật đầu rồi, vui mừng mở gói quà lớn Vượng Vượng ra. Bên trong có bánh gạo màu trắng, bánh gạo Tiên Bối màu vàng, Lâm Tiếu mở bánh gạo Tiên Bối mà mình thích ăn ra trước, sau khi ăn xong không nhịn được liếm liếm ngón tay.
Tầng bột ở bên ngoài bánh gạo Tiên Bối là ngon nhất.
Năm nay gói sủi cảo đón tết, trong nhà nhiều thêm một người. Chị Tiểu Vân gói sủi cảo lợi hại hơn Lâm Tiếu và anh trai nhiều, gần như là lợi hại như mẹ, cán bột rất nhanh, gói sủi cảo cũng rất nhanh.
Gói sủi cảo không cần đến Lâm Tiếu, mẹ chê bốn người cùng ngồi trước cái bàn nhỏ quá chật chội, xé cho Lâm Tiếu một cục bột, để cô bé sang bên cạnh bóp chơi. Lâm Tiếu nhìn trái, nhìn phải, bản thân mình gói sủi cảo quả thực là chậm nhất, thậm chí ngay cả anh trai cũng không sánh bằng, ngoan ngoãn rời khỏi ghế để nhường chỗ cho mẹ và chị Tiểu Vân.
Năm nay chị Tiểu Vân đến, lúc mẹ gói sủi cảo lại bỏ thêm một hạt đậu phộng, từ ba hạt đậu phộng trở thành bốn hạt đậu phộng: "Mỗi người một hạt, xem xem đến lúc đó ai có thể ăn được nha."
Đêm giao thừa năm nay nhân sủi cảo lớn, da mỏng, sau khi đun sôi nước da sủi cảo gần như trong suốt hết một nửa, Lâm Tiếu nhìn trong mâm một cái liền nhìn thấy trong một viên sủi cảo có một chỗ hơi nổi bột lên, là màu sắc của hạt đậu phộng xuyên ra ngoài rồi.
Lâm Tiếu tay mắt lanh lẹ gắp lấy viên sủi cảo, cắn một miếng quả nhiên ăn được đậu phộng.
"Con ăn được hạt đậu phộng đầu tiên rồi." Lâm Tiếu vui vẻ nói.
Lâm Dược Phi nhìn lướt qua đã nhìn ra trò vặt của em gái, tiếp theo đó ánh mắt quét qua hai đĩa sủi cảo ở trước mặt, nhẫn nại tìm một cái lại một cái, cuối cùng cũng tìm thấy bên trong viên sủi cảo có một hạt đậu phộng, liền gắp vào trong chén của Thẩm Vân.
Cùng lúc đó, Lữ Tú Anh cũng gắp một cái sủi cảo bỏ vào trong chén của Thẩm Vân.
Năm nay là năm đầu tiên Thẩm Vân đến nhà ăn cơm tất niên, Lữ Tú Anh sợ Thẩm Vân không ăn được sủi cảo có gói đậu phộng, đã làm một ký hiệu trên nếp gấp của sủi cảo.
Trong chén của Thẩm Vân đồng thời bị bỏ vào hai cái sủi cảo, cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi.
Đũa của Lâm Dược Phi rẽ ngoặt một cái, lại gắp đi một viên từ trong chén của Thẩm Vân: "Mỗi người ăn một cái, không được phép ăn nhiều chiếm nhiều nha."
Lâm Dược Phi tự mình cắn một cái, quả nhiên bên trong có đậu phộng.
Ba người trong nhà đều ăn được đậu phộng, chỉ còn lại mẹ vẫn chưa ăn được, Lâm Tiếu sốt ruột. Không để ý tới việc bản thân mình ăn sủi cảo, hết sức tập trung tìm giúp mẹ, cô bé vừa tìm vừa nói với anh trai: "Anh, anh ăn chậm một chút."