Anh trai ăn quá nhanh rồi, lúc anh trai ăn sủi cảo dạ dày phảng phất như lớn hơn bình thường gấp đôi, ăn nhiều sủi cảo như vậy có xác suất rất lớn là sẽ ăn phải hai cái có gói đậu phộng, như vậy mẹ sẽ ăn không được rồi.
Lâm Dược Phi nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của em gái, đưa đũa sang hướng khác để gắp món ăn khác trên bàn: "Năm sau gói thêm mấy hạt đậu bỏ vào, dứt khoát mỗi viên sủi cảo đều gói một hạt là được rồi."
Lâm Tiếu trừng mắt với anh trai: "Vậy thì mất linh rồi."
Lâm Dược Phi dở khóc dở cười, lười đi vạch trần em gái, chẳng lẽ trợn to mắt tìm như em gái thì linh sao.
Cuối cùng, Lâm Tiếu tìm thấy viên sủi cảo gói có đậu phộng cuối cùng rồi, viên này đúng thật là gian xảo, gần như là đều giấu trong phần nhân, chỉ lộ ra chút màu sắc ở ngoài bìa.
Lâm Tiếu có chút không xác định mà gắp vào trong dĩa của mẹ, nhìn chằm chằm mẹ cắn ra: "Phải không phải không ạ?"
Lữ Tú Anh gật đầu: "Phải rồi."
Lâm Tiếu vui mừng bật cười, một nhà bốn người của mình đều ăn được sủi cảo may mắn rồi, năm sau chắc chắn đều có thể may mắn.
"Năm sau bà ngoại chắc chắn sẽ đón tết cùng chúng ta rồi chứ ạ?" Lâm Tiếu hỏi. Bà ngoại bây giờ gần như là một năm đón tết ở nhà Lâm Tiếu, một năm đón tết ở nhà cậu, giữ thăng bằng hai bát nước.
"Đến lúc đó chúng ta lại thêm một hạt đậu phộng, để bà ngoại cũng ăn được đậu phộng." Lâm Tiếu mặc sức tưởng tượng nói.
Ăn cơm tối xong, trước khi tiết mục xuân vãn bắt đầu, Lâm Dược Phi lái xe đưa Thẩm Vân về. Thẩm Vân thuê một căn nhà ở gần trường đại học, một nửa là bản thân ở, một nửa dùng để làm nhà kho.
"Tiểu Vân, ngày mai vẫn đến chứ, sáng sớm mai cô kêu Tiểu Phi đến đón cháu." Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu theo cùng tiễn Thẩm Vân tới cửa.
Thẩm Vân bảo hai người đừng tiễn ra ngoài nữa: "Bên ngoài gió lạnh, hai người đừng ra nữa, sáng mai cháu sẽ đến."
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiếu bị mẹ kéo ra từ trong chăn: "Anh của con đã đi đón Tiểu Vân rồi, con còn không dậy, bị chị Tiểu Vân bắt gặp mình ở trong chăn đó."
Lâm Tiếu nghe thấy lời của mẹ thì trở mình chui ra từ trong chăn, ngày đầu tiên của năm mới, cô bé không muốn bị chị Tiểu Vân nhìn thấy dáng vẻ cô bé chưa đánh răng chưa chải đầu.
Quả nhiên, Lâm Tiếu vừa mới rửa mặt xong chưa được bao lâu, Tiểu Hoàng liền hướng về phía cửa kêu gâu gâu, anh trai đón chị Tiểu Vân đến rồi.
Chị Tiểu Vân vừa vào cửa liền đưa cho Lâm Tiếu một bao lì xì: "Tiếu Tiếu, năm mới vui vẻ."
Vẻ mặt Lâm Tiếu tràn đầy kinh ngạc, anh trai đã cho cô bé tiền mừng tuổi rồi, vậy mà năm nay cô bé lại có thể nhận thêm một phần tiền mừng tuổi.
Vì chị Tiểu Vân mang rất nhiều món ngon từ miền nam về nên kỳ nghỉ đông năm nay miệng Lâm Tiếu chưa từng dừng lại.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu thích ăn lại ăn được như thế thì rất vui: “Xem ra con nên được sinh ra ở miền nam, thích ăn đồ mang từ đó về thế cơ mà.”
Lâm Dược Phi nói: “Không phải nó thích ăn đồ của miền nam mà nó chỉ thích ăn món lạ thôi.” Lâm Tiếu rất có tinh thần trong việc thưởng thức mỹ thực, kiếp trước mỗi lần về nước cô đều rất nhiệt tình thử hết các món ăn bản địa. Những món ăn Lâm Dược Phi nhìn thấy đã sợ chạy tám kiếp nhưng Lâm Tiếu lại rất yêu thích.
Kiếp trước sau khi Lâm Tiếu đi làm tích lũy đủ tiền mới bắt đầu ra nước ngoài du lịch, kiếp này Lâm Dược Phi có thể đưa em gái đi trải nghiệm trước: “Sau này anh sẽ đưa em ra nước ngoài ăn đồ ngon.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên nhìn anh trai mình.
Lữ Tú Anh ây dô một tiếng, ra nước ngoài à, đây là chuyện trước đây không dám nghĩ đến nhưng bây giờ lại cảm thấy nó không còn xa xôi nữa.
Sau khi khai giảng, cô Dương nhìn thấy Lâm Tiếu thì cười: “Em mập lên rồi, xem ra đã ăn một cái tết no đủ.”
Lâm Tiếu đưa tay sờ lên mặt mình: “Em mập lên rồi sao?”
Cô Dương nói: “Mập tốt mà, trước đây em quá ốm.”
Nhưng Lâm Tiếu mới tăng lên được vài cân thì sau khi khai giảng lại bắt đầu sụt xuống. Sau khi khai giảng, chỉ cần khôi phục lại cuộc sống trước đây thì cô lại khôi phục lại cân nặng lúc trước.
Lữ Tú Anh đưa tay nhéo mặt Lâm Tiếu, vô cùng đau lòng: “Nuôi con mập lên chút sao lại khó thế chứ?”
Lữ Tú Anh lại nghi ngờ rốt cuộc một ngày hai bữa ở nhà ăn của trường con bé có ăn no không đây.
Lâm Tiếu đã nhiều lần bảo đảm với mẹ mình: “Con ăn được thật mà.”
Nhà ăn của trường cấp ba nhiều cửa sổ lấy cơm ở cấp hai, mỗi buổi chiều lớp tự học đều kết thúc sớm năm phút, Lâm Tiếu có thể lựa chọn thoải mái trong tất cả các ô, bữa nào cô cũng ăn rất ngon.
Một ngày ba bữa cô đều ăn rất ngon, sau buổi tự học buổi tối, cô về nhà lại ăn thêm một bữa nữa, Lâm Tiếu cũng không hiểu tại sao mình lại không mập lên được.