“Đó là do con học hành quá vất vả rồi đấy.” Lữ Tú Anh thấy đau lòng hơn. Đương nhiên người ta học cấp ba cũng rất vất cả, nhưng khoảng thời gian vất vả nhất là lúc học lớp mười một lớp mười hai, lúc đó cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi, nhưng Lâm Tiếu vừa nhảy lớp vừa học lớp học năm năm, việc học đã đến lúc căng thẳng nhất nhưng con bé chỉ mới mười bốn tuổi thôi.
Cơ thể còn chưa phát triển hết, ngày nào cũng phải vùi đầu vào trong đống đề thi và sách. Lữ Tú Anh thấy số bài tập đề thi mà Lâm Tiếu mang về nhà, tuần nào cũng phải một xấp dày, bà thật sự không hiểu nổi sao Lâm Tiếu lại hoàn thành được nhiều đề đến như thế.
“Haiz, không đúng, con còn vất vả hơn học sinh lớp mười hai năm mười bảy mười tám tuổi nữa.”
Bởi vì trừ chương trình học để thi đại học ra thì Lâm Tiếu còn phải học thêm chương trình của lớp thi đua.
Trong thời khóa biểu các môn học kỳ mới dường như ngày nào cũng có lớp thi đua, hơn nữa không chỉ một tiết.
Lâm Tiếu vừa đăng ký giải đấu Toán học cấp ba toàn quốc của năm nay. Năm nay nó mới học lớp mười, theo lý mà nói đăng ký vẫn còn hơi sớm nhưng các thầy cô giáo đều khích lệ học sinh đi thi sớm để thử sức. Năm nay đến trường thi để trải nghiệm một lần, năm sau lúc tham gia thi thật thì sẽ có kinh nghiệm.
Lâm Tiếu cũng đăng ký cả hai cuộc thi cấp ba toàn quốc môn Vật lý và môn Hóa.
Cô giải thích với Lữ Tú Anh: “Năm sau sẽ phải tập trung vào cuộc thi Toán học, có lẽ sẽ không còn tinh thần để tham gia thi môn Vật lý và môn Hóa nữa, nên năm nay đăng ký trải nghiệm trước vậy.”
Đương nhiên Lữ Tú Anh không hề có ý kiến trong chuyện này: “Con muốn đăng ký thì đăng ký thôi, đây là chuyện tốt.” Bà biết Lâm Tiếu giải thích với mình là để đòi ba phần phí đăng ký kia, nhưng bây giờ Lữ Tú Anh hoàn toàn không quan tâm đến chút tiền đăng ký này.
Mặc dù năm nay đăng ký cuộc thi là để trải nghiệm trước nhưng sau khi đăng ký xong thì các học sinh đều phải cố gắng cho cuộc thi này.
Thời khóa biểu lớp Lâm Tiếu được ra thành một sáng một tối.
Thời khóa biểu ngoài sáng được phòng giáo vụ lưu lại, những lúc lãnh đạo của trường đến kiểm tra thì sẽ học theo thời khóa biểu này, nhưng phần lớn thời gian đều học theo thời khóa biểu riêng.
Tiết mỹ thuật, không có. Tiết âm nhạc, cũng không. Tiết thủ công, lại càng không có.
Môn phụ duy nhất được để lại chính là tiết thể dục, cô Dương tin tưởng nói: “Sức khỏe tốt mới có thể học tốt.”, mỗi lần có tiết thể dục cô Dương đều đến lớp nhìn một lượt, thấy những học sinh lén lút trốn về phòng học để giải đề thi trong giờ hoạt động tự do của tiết thể dục thì cô Dương đều làm ầm lên đuổi hết xuống sân trường.
“Không thiếu thời gian để giải đề, xuống sân trường chạy nhảy đi.”
Cô Dương giúp các học sinh suy nghĩ các hạng mục vận động: “Con gái các em không thích bóng rổ và bóng đá, vậy còn đá cầu, nhảy dây thì sao?”
Cô Dương thêm cho lớp mình hai sợi dây thừng dài để nhảy, trong tiết thể dục các học sinh nữ nhảy dây với nhau. Hai học sinh nữ đứng hai đầu cầm dây, các học sinh còn lại xếp thành một hàng, từng người một nhảy vào rồi nhảy ra.
Lần thành công nhất có đến hai mươi học sinh nhảy chung sợi dây thừng.
Mọi người hóp bụng cùng đếm số lần nhảy, nữ sinh vào cuối cùng cũng nhảy được hai mươi cái mới vướng dây.
Lâm Tiếu là người đứng ở phía đầu, một lần cô nhảy được hơn ba mươi cái.
Sau đó, những tiết thể dục tiếp theo mọi người đều muốn phá vỡ kỷ lục lần này, nhưng trước mắt vẫn chưa thành công.
Vào những năm cuối tiểu học, trừ nhảy dây thừng ra thì Lâm Tiếu không còn chơi những trò như nhảy dây thun và túi cát nữa, nhưng nay lại tái xuất giang hồ trong tiết thể dục.
Mọi người cũng rất lâu rồi không chơi nhảy dây, bây giờ chơi lại ai nấy cũng rất hoài niệm.
Lâm Tiếu đứng bên cạnh sợi dây được thắt bằng thun, nhảy trước một đoạn Mã Lan nở hoa[1], sau đó đột nhiên nhớ ra lúc nhỏ mình đã tự tạo rất nhiều kiểu nhảy dây.
[1] Nguyên văn: Mã lan khai hoa: Một câu trong bài ca dao nhi đồng, thường dùng trong trò chơi dân gian kinh điển nhảy dây từ những năm 1960 đến 1990.
Nguyên văn: Mã lan khai hoa: Một câu trong bài ca dao nhi đồng, thường dùng trong trò chơi dân gian kinh điển nhảy dây từ những năm 1960 đến 1990.
Lâm Tiếu nhắc đến chuyện này thì các bạn học ai nấy cũng rất hứng thú.
“Cậu còn nhớ lúc nhỏ đã tạo ra như thế nào không?” Dưới sự năn nỉ của các bạn học, Lâm Tiếu cố nhớ lại, đúng là nhớ lại thật, cô nhảy lại những kiểu nhảy dây lúc nhỏ mình đã tạo ra.
“Ô, nhảy như thế cũng được à.”
“Lâm Tiếu, có phải lúc nhỏ cậu rất lười biếng không, cách nhảy dây cậu sáng tạo ra có biên độ rất nhỏ.”
Chu Tuệ Mẫn và Trương Quân Nhã đều am hiểu nhảy dây từ nhỏ, sau khi nhìn qua vài lần thì vào nhảy chung với Lâm Tiếu.