Chuông tan học vang lên, Lâm Tiếu lau đi mồ hôi trên trán mình, cất sợi dây vào. Đột nhiên nhớ lại những ngày tháng lúc còn nhỏ một mình nhảy dây dưới gốc cây, lúc đó bạn bè trong khu tập thể không ai chịu chơi với cô cả nên Lâm Tiếu phải tự sáng tạo ra cách nhảy dây, bây giờ nghĩ lại Lâm Tiếu lại cảm thấy hiểu cho họ.
Còn về lý do tại sao lúc còn nhỏ cô lại không hòa nhập được với bạn bè, phải tự thắt dây thun thành sợi thì Lâm Tiếu đã không thể nhớ được nữa.
“Có lẽ cảm thấy ngày nào cũng nhảy như vậy rất nhàm chán chăng?” Lâm Tiếu nói.
Chu Tuệ Mẫn gật đầu, cô bé có thể hiểu được suy nghĩ của Lâm Tiếu: “Lúc nhỏ tớ cũng thích lập ra quy tắc chơi một mình, tự ngồi suy nghĩ ra cách chơi mới.”
Thật ra cho đến bây giờ, “tính cách” của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cũng không thay đổi. Họ đều thích đề thi thi đua hơn là đề thi đại học, bởi vì đề thi đua đa dạng hơn, tính khiêu chiến cao hơn và cũng mới mẻ hơn. Thật ra đề thi đại học làm nhiều rồi cũng rất nhàm chán.
Đúng là suy nghĩ của Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu y hệt nhau nhưng cách làm lại khác nhau.
Ngày nào Chu Tuệ Mẫn cũng lập ra kế hoạch học tập cho mình, sau khi học xong hết nội dung thi đại học mới học tiếp nội dung các môn thi đua.
Dù gì đại học mới là cuộc thi có thể quyết định cô bé sẽ học trường đại học nào.
Lâm Tiếu thì tùy tiện hơn nhiều, cô thích các cuộc thi nên đặt hầu hết thời gian và sức lực vào đó.
“Bây giờ chúng ta mới lớp mười, lớp mười hai cố gắng ôn tập nội dung thi đại học cũng còn kịp.” Lâm Tiếu vô cùng lạc quan với vấn đề này.
Thầy cô giáo ba môn thi đua cũng suy nghĩ như vậy, họ rất có lòng in với năng lực của các học sinh trong lớp, muốn thi đại học có thành tích tốt thì chạy nước rút một năm là đủ, trước năm mười một là lúc nên tập trung vào các cuộc thi đua.
Lần này lớp mười đăng ký dự thi, mặc dù chỉ là trải nghiệm nhưng thầy cô giáo ba môn thi đua vẫn chạy cho kịp tiến độ.
Cho dù chỉ là thi thử để trải nghiệm thì cũng cần phải học qua hầu hết kiến thức rồi mới đi thi, như vậy mới có thể thử sức xem năng lực đến đâu.
Cái gì mà chưa học qua đã đi thi thì không gọi là trải nghiệm mà gọi là chìm thẳng xuống đáy.
Trong lớp cô Dương nói như thế, tất cả học sinh đều cười ầm lên.
Vào tháng sáu, Lâm Tiếu tham gia vòng đấu loại ba môn thi đua do tỉnh tổ chức. Đề thi của vòng loại rất đơn giản, thậm chí có thể nói là không liên quan gì đến cuộc thi, độ khó không khó hơn đề thi bình thường giữa kỳ cuối kỳ của lớp mười.
Tỉnh tự tổ chức vòng loại trước là vì để sàng lọc số người tham gia, loại bớt những học sinh tùy tiện đăng ký.
Lâm Tiếu và các bạn học bên cạnh đều thuận lợi vượt qua vòng đấu loại, mọi người đều không xem trọng lần thi này.
Đối với những học sinh ôn tập để tham gia kỳ thi này mà nói thì giải đấu vào tháng chín năm nay mới được xem là chính thức bắt đầu kỳ thi.
Giải đấu được sắp xếp trong tháng chín, cũng vì vậy Lâm Tiếu mất đi kỳ nghỉ hè.
Sau khi Lữ Tú Anh nghe nói Lâm Tiếu không được nghỉ hè ngày nào thì không dám tin vào tai mình: “Một ngày cũng không được nghỉ sao?”
Lâm Tiếu: “Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc thì được nghỉ hai ngày, sau đó phải về trường lấy điểm thi, tiếp đó thì học liên tục.”
Lữ Tú Anh thở dài: “Đúng là không được nghỉ ngày nào.”
“Mùa hè oi bức như thế, học trong trường thì chẳng khác nào chịu tội.” Lữ Tú Anh lấy ra một tấm chiếu lạnh cho Lâm Tiếu, để cô mang vào lớp lót trên ghế, còn có dầu gió, nước hoa, nước hoắc hương chính khí[1].
[1] nước hoắc hương chính khí: là một công thức thảo dược lỏng được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc để "giải cảm và giải nhiệt mùa hè, giải quyết ẩm ướt và điều chỉnh chức năng của lá lách và dạ dày". Nó có vị đắng và hăng.
nước hoắc hương chính khí: là một công thức thảo dược lỏng được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc để "giải cảm và giải nhiệt mùa hè, giải quyết ẩm ướt và điều chỉnh chức năng của lá lách và dạ dày". Nó có vị đắng và hăng.
“Lỡ như bị cảm nắng thì uống một chai nước hoắc hương chính khí.” Lữ Tú Anh soạn cho Lâm Tiếu một chiếc túi thuốc nhỏ.
Lâm Tiếu đã quyết tâm, kiên quyết không uống, mùi vị của nước hoắc hương chính khí thật sự rất rất rất khó uống, Lâm Tiếu vô cùng nghi ngờ người bị say nắng uống nước hoắc hương chính khí vào thì sẽ tỉnh lại là do bị mùi vị này đánh thức đúng không.
Thật ra trong mùa hè, phòng học không hề nóng như mẹ tưởng tượng. Nghỉ hè chỉ học lớp thi đua, phòng học ngày thường sẽ được khóa lại, ngày nào Lâm Tiếu cũng đều ngồi trong lớp học thi đua dưới lầu một từ sáng đến tối.
Lầu một mát mẻ, lớp học thi đua lại ít học sinh, chỗ ngồi của mỗi người đều cách xa nhau. Mỗi buổi sáng và trưa cô Dương đều bảo nhóm trực nhật phải dùng cây lau nhà để lau sàn, mở quạt máy lên để hạ nhiệt độ trong phòng, cũng vì vậy nhiệt độ trong phòng học cũng có thể chịu được.
Trước đây mẹ nói lòng yên tĩnh thì sẽ tự nhiên mát, trước giờ Lâm Tiếu không tin, bây giờ phát hiện ra đúng là vậy thật.
Một khi nghiêm túc ngồi giải đề thì không còn cảm thấy lớp học nóng nữa.
Nghỉ hè nên nhà ăn cũng chỉ mở vài ô thức ăn, Lâm Tiếu chỉ có thể thay phiên ăn những món đó, món ăn nhiều nhất chính là mì lạnh và lương bì, vào mùa hè cô cũng không muốn ăn những món ăn khác.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu ngày càng ốm đi, ngày nào cũng nấu cháo đậu xanh để giải nhiệt cho cô, bên trong có thêm đường phèn, hy vọng Lâm Tiếu sẽ thèm ăn hơn.
Cả một kỳ nghỉ hè cứ trôi qua như vậy, tháng chín, một học kỳ mới bắt đầu.
Trong vòng một tháng, Lâm Tiếu đã tham gia cả ba giải đấu môn Toán, Vật lý và Hóa.