Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 842 - Chương 842.

Chương 842. - Chương 842. -

Lữ Tú Anh nghe thấy vậy rất thoải mái đồng ý: “Đi đi, đi chơi với bạn đi.”

“Các con có mấy đứa đi? Là con gái hết hả? Hay là có cả con trai?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu: “6 người, là con gái hết.”

Lữ Tú Anh nghe thấy đều là con gái nên cũng yên tâm: “Có cần mẹ đưa đón con không?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Con đi xe buýt được rồi.”

Lữ Tú Anh dặn dò: “Được, thế thì lúc các con ở bên ngoài mua sắm nhớ cầm tay nhau đi đấy nhé, đừng để lạc nhau.”

Phố thời trang dưới tầng hầm nằm ở dưới tầng hầm của khu mua sắm mới được xây dựng trong năm nay, chuyên bán quần áo và phụ kiện trẻ trung, chủ yếu dành cho sinh viên.

“Các con cũng đừng chỉ dạo dưới tầng hầm, mấy tầng bên trên cũng dạo xem.” Lữ Tú Anh có vẻ không thích những bộ quần áo rẻ tiền ở phố phục trang dưới tầng hầm cho lắm, cảm thấy đồ ở đó chất lượng quá kém. Mặc dù giá cả rất rẻ, nhưng trên thực tế thì tiền nào của đấy.

Lữ Tú Anh đưa cho Lâm Tiếu 50 đồng: “Con thích cái gì thì mua.”

“Đúng rồi, các con còn phải ăn cơm bên ngoài chứ nhỉ? 50 đồng có đủ không?”

Lâm Tiếu: “Đủ rồi ạ.” Năm mươi đồng là đủ mua mấy bộ quần áo rồi ạ, Lâm Tiếu cũng không định mua nhiều như thế.

Lữ Tú Anh dặn dò: “Mua quần áo cũng được nhưng đừng mua giày.” Lữ Tú Anh có thể chấp nhận được quần áo kém chất lượng nhưng bây giờ bà không muốn cho Lâm Tiếu mua giày kém chất lượng, đi giày quan trọng nhất là phải thoải mái.

Buổi sáng ngày thứ 7, Lâm Tiếu và các bạn và các bạn cùng lớp gặp nhau bên ngoài phố thời trang dưới tầng hầm. Sau khi bước xuống các bậc thang, họ dường như đã bước vào một thế giới kỳ lạ khác. Có nhiều ánh đèn đủ màu sắc trên con phố thời trang dưới tầng hầm, Lâm Tiếu phải nheo mắt lại mới thích nghi được.

“Ánh đèn như thế này thì còn xem được quần áo có màu gì nữa không?” Lâm Tiếu hoài nghi.

“Chắc là vẫn xem được.” Bạch Huyên cũng không chắc chắn lắm.

Nhưng quần áo ở phố thời trang dưới tầng hầm thật sự là rất rẻ, rẻ hơn trong khu trung tâm thương mại mà mẹ đưa Lâm Tiếu đi dạo rất nhiều. Lâm Tiếu nhìn thấy rất nhiều người giống như học sinh cấp 2, có mấy bạn nam và mấy bạn nữ đi cùng với nhau, còn có một nam với một nữ đi cùng nhau, công khai khoác vai bá cổ nhau trong phố thời trang dưới tầng hầm.

Lâm Tiếu mấy người họ khó mà tránh khỏi nhìn ngó. Trương Quân nhã huých huých Bạch Huyên: “Ngày trước cậu với Lý Triển Bằng có thế này không?”

Bạch Huyên xuýt chút nữa nhảy dựng lên: “Đương nhiên là không rồi.”

Lâm Tiếu có chút ngạc nhiên nhìn Bạch Huyên và Trương Quân Nhã, trong ấn tượng của cô, Lý Triển Bằng là cái tên “cấm kị” không được nhắc tới trước mặt Bạch Huyên. Nhưng Trương Quân Nhã và Bạch Huyên thân nhau hơn, Trương Quân Nhã có thể nhắc đến trước mặt Bạch Huyên như vậy chứng tỏ cảnh báo đã được loại bỏ rồi, Bạch Huyên đã không quan tâm đến việc trước kia nữa rồi.

“Ấy, những bộ quần áo này có vẻ lạ.” nhóm người Lâm Tiếu đi qua mấy cửa tiệm nhỏ, nhưng không quành vào tiệm nào cả.

Dưới ánh đèn đổi màu, những chiếc váy cắt cúp, quần ống loe và áo khoác da đính đinh tán treo trong cửa hàng nhỏ đều là những phong cách rất xa lạ với Lâm Tiếu bọn họ.

“Những bộ này thì mặc làm sao được.” Chu Tuệ Mẫn cau mày.

Trương Quân Nhã đã đến phố thời trang dưới tầng hầm mấy lần nên đã khá quen với nơi này, nói: “Đi lên phía trước, lên phía trước nữa là có một số hàng quần áo nhỏ quần áo trông còn bình thường.”

Một nhóm người đi qua lối vào của trung tâm mua sắm dưới tầng hầm, cuối cùng cũng nhìn thấy một vài cửa hàng nhỏ bán đồ kiểu bình thường. Sau khi nhìn thấy rất nhiều quần áo kỳ lạ, rồi nhìn thấy được những bộ quần áo bình thường này đột nhiên cảm thấy rất đẹp. “Lâm Tiếu, cậu mặc cái váy yếm này chắc chắn sẽ đẹp.” Trương Quân Nhã chỉ vào bộ váy đang mặc trên người ma nơ canh nói.

Bà chủ lập tức lấy ra một bộ, bảo Lâm Tiếu thử xem. Trên người Lâm Tiếu đang mặc chiếc áo thun và quần bò, bà chủ nói: “Mặc vào luôn là được.”

Bên trong váy yếm vốn là phải mặc áo thun nhưng không cần mặc quần bò.

Sau khi Lâm Tiếu mặc chiếc váy yếm lên, bà chủ bảo Lâm Tiếu cởi quần bò bên trong ra.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không cần đâu.” Mặc mặc cởi cởi lằng nhằng, Lâm Tiếu có thể hình dung ra mình chân trần mặc váy yếm này trông như thế nào.

“Cầm về đi, cháu mặc cái này đẹp lắm ấy.” Bà chủ khen thật lòng.

Lâm Tiếu nhìn các bạn bên cạnh xin tư vấn, mọi người đều nói đẹp.

Lâm Tiếu nghĩ một lúc, tủ quần áo của cô đúng là chưa có váy yếm như thế này, mua một chiếc váy yếm cũng được: “Bao nhiêu tiền ạ?”

Bà chủ: “20 đồng.”

Bình Luận (0)
Comment