Lâm Tiếu biết ở cửa hàng nhỏ như thế này mua quần áo không nên mua ngay, cô học được dáng vẻ của mẹ khi trả giá: “15 đồng có bán không?”
“Được, cháu cầm về đi.” Bà chủ gấp gọn gàng chiếc váy hai dây mà Lâm Tiếu vừa cởi ra, cho vào túi, đưa cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu trả tiền đi ra khỏi tiệm, nhớ lại động tác nhanh nhẹn dứt khoát của bà chủ liền nghi ngờ: “Có khi nào trả giá vẫn ít quá, có khi nào mua hớ rồi không?”
Bà chủ đồng ý cũng rất thoải mái.
Mấy cô gái nhìn nhau, không ai có kinh nghiệm trong khoản này. Trương Quân Nhã dùng một chiếc quần cô mua gần đây ra để so sánh: “Chắc là không đắt đâu, tớ mua cái quần này đã 18 đồng rồi.”
Chu Tuệ Mẫn an ủi Lâm Tiếu: “Thôi đã mua rồi thì đừng nghĩ nữa, cậu mặc lên thực sự rất đẹp.”
Trải qua việc này, lát mua quần áo Lâm Tiếu sẽ thận trọng hơn, cô thấy mua quần áo thì đưa mẹ đi cùng vẫn hơn, thích bộ nào lần sau sẽ gọi mẹ cùng đi mua. Mẹ trả giá giỏi hơn mình nhiều.
Tiếp đó, mấy cô gái ít nhiều cũng đã mua được cho mình quần áo và đồ trang sức.
Ở tiệm cuối cùng, mấy cô gái cùng thích một chiếc khăn lông cáo. Lông của chiếc khăn lông cáo có màu trắng, màu đỏ, sờ vào rất mượt, một đầu có hình đầu cáo, quấn một vòng quanh cổ, cho “đuôi nhọn” vào trong “miệng hồ ly”, dùng tay ấn vào một chút là cố định được.
“Bọn mình mỗi đứa mua một cái đi.”Trương Quân Nhã nói nhỏ.
Đối với một nữ sinh mười mấy tuổi mà nói, sự hấp dẫn của việc mua thứ đồ giống nhau cùng bạn bè là rất lớn. Trương Quân Nhã nêu ra ý kiến này cái là các bạn đều động lòng, mỗi người chọn một cái rồi mặc cả với bà chủ.
Lần này mọi người đều rất nhẫn nại trả giá, từ cái giá ban đầu người bán đưa ra là 10 đồng 1 cái, nài nỉ lên xuống đã trả xuống còn 6 đồng 1 cái.
Chu Tuệ Mẫn chọn một cái màu đỏ, Lâm Tiếu chọn một cái màu trắng.
Mua xong khăn quàng cổ, mấy nữ sinh liền rời khỏi phố thời trang dưới tầng hầm.
“Bọn mình ăn gì giờ nhỉ?”
Ở khu này có rất nhiều cửa hàng quần áo, cửa hàng ăn cũng không ít, đồ ăn gì cũng có.
“Chúng mình đi ăn lẩu cay đi.” Bạch Huyên nói.
“Lẩu cay là cái gì?” Lâm Tiếu thắc mắc, các bạn nữ khác cũng tỏ vẻ tò mò, mọi người đều chưa ai nghe nói về món này.
“Hình như là du nhập từ Tứ Xuyên về đây, giống một nồi lẩu nhỏ, một người là có thể ăn một nồi lẩu nhỏ.” Miêu tả của Bạch Huyên khiến các bạn nữ đều hứng thú.
“Quán nào đấy?”
“Chúng ta đi xem đi.”
Bạch Huyên hỏi từng người một: “Các cậu có ăn được cay không?”
Có người gật đầu, có người lắc đầu.
“Nó cay à? Tớ không biết ăn cay.” Trương Quân Nhã tỏ vẻ lưỡng lự, lẩu cay nghe đã thấy cay rồi.
Bạch Huyên kéo cánh tay của Trương Quân Nhã: “Không sao, không cay cũng được mà, cậu đừng cho ớt vào là được.”
“Nhưng nếu mà ăn được cay thì vẫn nên cho một ít, cho ớt vào sẽ thơm hơn.”
Bạch Huyên dẫn đầu nhóm bạn đi về phía tiệm lẩu cay, còn chưa vào đến cửa, Lâm Tiếu đã ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn: “Thơm quá!”
Cách bài trí trong cửa hàng nhìn cũng rất mới lạ, các loại món ăn đựng thẳng trong đĩa nhỏ bày ở bên ngoài.
Chủ quán chào hỏi Lâm Tiếu mấy người học sinh bọn họ: “Muốn ăn gì thì lấy, dưới đĩa có ghi giá hết cả, lấy xong nồi lẩu sẽ được mang ra.”
Các loại thực phẩm lung linh đẹp mắt được đặt thành mấy tầng, chỉ mới ở bước chọn lựa thôi mà Lâm Tiếu đã thấy thoả mãn lắm rồi. Cô chọn mộc nhĩ, rong biển, đậu phụ, sườn sụn và trứng cút, sau đó lại nghe gợi ý của Bạch Huyên cô lấy thêm một nắm miến.
“Có ăn cay không?” Chủ quán nhận lấy rổ nhựa của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu gật đầu: “Có ạ.”
Một lúc sau, một bát lẩu cay lớn vừa nấu xong đang bốc khói đã sẵn sàng, chủ quán cho thêm hai thìa dầu mè và một thìa sa tế, bưng tới trước mặt Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn chiếc bát to trước mặt: “Nhiều thế.”
Các thực phẩm sau khi được nấu chín đều nở ra, đặc biệt là miến, lượng đồ ăn lớn hơn nhiều so với Lâm Tiếu dự kiến. Lâm Tiếu dùng đũa trộn đều dầu mè và sa tế lên, cắn miếng đầu tiên vào miệng, ngay lập tức bị hương vị của lẩu cay khuất phục.
Thật là thơm.
Vị cay trong bát canh nóng càng bốc lên rõ ràng, Lâm Tiếu vừa ăn vừa hít hà, mùi cay nồng này khiến cho mùi vị của thức ăn càng được khơi dậy rõ hơn, món chay thông thường trở nên ngon hơn quyện với dầu mè và sa tế.
Nhưng Lâm Tiếu ăn thấy cay và nóng nhưng lại không thấy tê lưỡi.
“Chủ quán, lẩu cay ăn vào sao không thấy tê lưỡi ạ?” Lâm Tiếu thấy lạ liền hỏi.
Chủ quán nói: “Vốn dĩ nó có vị tê, nhưng hầu hết chúng ta ở đây không quen.” Chủ quán đã loại bỏ vị tê và để khách hàng tự chọn vị cay, số người ăn được cay và không ăn được là nửa nọ nửa kia.
Mặc dù phần ăn của lẩu cay lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Tiếu, nhưng cô vẫn ăn hết không bỏ sót thứ gì, thậm chí còn uống hết hơn nửa bát canh trong bát.
Ăn xong một bát lớn lẩu cay, Lâm Tiếu lau mồ hôi trên trán, môi cô đỏ bừng vì nóng.
Bất kể là bạn ăn cay hay bạn nào không ăn cay đều rất hài lòng với món lẩu cay.