Được sự đồng ý của cô Dương, Lâm Tiếu sung sướng nhảy cẫng lên: “Vậy thì hôm nay em sẽ chuyển về luôn.”
Lâm Tiếu chuyển đến lớp mới, suốt một tuần lên lớp tự học, trả lời vô số câu hỏi na ná như nhau của các bạn mới, nhiều lần trốn vào nhà vệ sinh và phòng nồi hơi trong giờ nghỉ giải lao, cuối cùng cũng sắp xếp xong sách vở và sẵn sàng quay trở lớp học ban đầu của mình.
Sau khi nghe được tin này, thầy Lý quan tâm hỏi: “Ở lớp thầy không quen à? Có phải do chênh lệch tuổi tác với các bạn cùng lớp quá lớn không?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Các bạn đều rất nhiệt tình với em.” Chỉ có điều là nhiệt tình thái quá.
Nhưng Lâm Tiếu quyết định quay về lớp mình không phải vì không thích bạn mới, chỉ là cô muốn ở cùng với bạn cũ và cả cô Dương hơn mà thôi.
Đương nhiên, vẫn còn một lý do rất quan trọng đó là lớp của thầy Lý không cho tan học sớm 5 phút, khiến Lâm Tiếu bị mất đi ưu thế chạy đến nhà ăn trước.
Cả tuần nay cô không có cơ hội dành được đùi gà rán trong nhà ăn rồi.
Lâm Tiếu dấu nguyên nhân này không nói ra, những lý do khác đều có gì nói đấy với thầy Lý: “Em thấy là tự học thì ở đâu cũng như nhau, em quen với môi trường trước đây nên muốn quay về tự học hơn.”
Thầy Lý cười rồi gật đầu: “Cũng được, cũng được.”
“Sau này có vấn đề gì, có thể đến lớp thầy thảo luận cùng các bạn bất cứ lúc nào, mấy học sinh lọt vào đội tuyển tỉnh các em chắc hẳn có khá nhiều chủ đề chung, các học sinh trong đội tuyển tỉnh của những năm trước đều quấn túm vào với nhau.” Thấy Lý nói.
Lâm Tiếu gật đầu đồng ý, nhưng không quan tâm đến những lời thầy Lý nói, cô thực sự không có thói quen thảo luận bài với các bạn.
Một tuần trước Lâm Tiếu chuyển đi bao nhiêu sách vở thì bây giờ chuyển về lại bấy nhiêu. Cô vào trong lớp gọi Triệu Hiểu Long và Phương Kính phải đến giúp: “Giúp tớ chuyển thêm lần nữa.”
Triệu Hiểu Long nhìn thùng nhựa vừa to vừa nặng, cầm lấy quyển sách trên cùng, đập vào đầu Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu đùa chúng tớ đấy à?”
Lâm Tiếu cười hì hì: “Lần cuối cùng, không chuyển thêm lần nào nữa đâu.”
Cứ như thế, sau khi Lâm Tiếu chuyển sang lớp mới được một tuần lại trở về lớp của mình.
Cô không ngờ rằng, ngày đầu tiên mà cô trở về lớp mình thì bạn ở lớp mới lại chạy tới: “Lâm Tiếu, cậu giúp bọn tớ xem xem câu này làm thế nào, lớp chúng tớ không có ai làm được.”
Lâm Tiếu không thốt ra lời ngồi chôn chân tại chỗ, cô đã trốn về quê mình rồi sao giờ ra chơi vẫn phải trả lời câu hỏi của bạn mới chứ.
Nhưng sau khi xem đề bài một cách kỹ lưỡng, Lâm Tiếu cũng bị câu hỏi này hấp dẫn: “Để tớ làm một chút, giờ ra chơi sau tớ qua chỗ cậu.”
Mất công mất sức đi đi về về “chuyển nhà” hai chuyến coi như cũng có thu hoạch, Lâm Tiếu thu hoạch được câu hỏi khó mà bạn mới của cô đem đến. Cám ơn trời đất, cuối cùng các bạn mới không hỏi cô: “Bí quyết luyện thi Toán là gì?”. Những câu hỏi kiểu này Lâm Tiếu không biết trả lời kiểu gì, nhưng đối với việc các bạn mới mang câu hỏi khó đến hỏi Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vẫn rất hoan nghênh.
Lâm Tiếu rất thích cách thức giao lưu như thế này, điều này có nghĩa là cô được tiếp xúc với nhiều bài toán khó và tự giải quyết nó một mình, còn các bạn cùng nhau giúp cô sàng lọc ra những bài khó.
Tự học, thảo luận đề, tự học, thảo luận đề.
Hai tháng qua đi thật nhanh, cuối tháng mười hai, Lâm Tiếu và các bạn của đội tuyển tỉnh cùng nhau ngồi lên tàu hỏa đi đến thành phố xa xôi phía nam, Phúc Châu, nơi sẽ tổ chức vòng chung kết quốc gia năm nay.
Đoàn tàu đi thẳng về phía nam, càng đi về phía nam càng ấm áp, Lâm Tiếu lần lượt cởi bỏ quần áo mùa đông.
Chiếc áo khoác lông vũ vừa dày vừa nặng là thứ đầu tiên không mặc nổi nữa, sau đó là chiếc áo len trên người cũng quá nóng, còn chiếc khăn cáo mà Lâm Tiếu quấn quanh cổ khi ra ngoài nữa thì khỏi phải nói.
Lâm Tiếu gấp quần áo gọn gàng và đặt chúng vào vali.
Thầy Lý là người dẫn dắt đội, ngoài ra còn có một cô giáo họ Vương đi cùng, trước khi xuống xe nhắc nhở học sinh thu dọn hành lý: “Đừng để quên trên tàu.”
Lâm Tiếu xách theo hành lý, khoác ba lô xuống tàu hỏa, cuối tháng mười hai được nhìn thấy cây xanh khắp nơi.