Đang là mùa đông nhưng hai hàng cây bên đường vẫn chưa trụi cành, lá vẫn xanh mơn mởn như đang vào hè. Điều này làm nhóm học sinh lần đầu tiên đến thành phố phía nam của tổ quốc cảm thấy rất mới lạ.
Lần trước khi Lâm Tiếu đi du lịch ở Hải Nam, cô cũng đã từng thấy một mùa đông xanh tươi như vậy, nhưng dù đây không phải lần đầu thì cô vẫn cảm thấy rất lạ lẫm.
“Trình Tư Hành, sao em lại mặc đồ mùa thu?” Thầy Lý gọi tên một cậu bạn trong nhóm, cũng là học sinh của trường trung học số một, là một trong những học sinh thường xuyên chạy xuống từ lầu trên để gặp Lâm Tiếu thảo luận bài tập vào giờ ra chơi.
Trình Tư Hành đỏ mặt, cậu ấy đang mắc một chiếc áo mùa thu rộng thùng thình có hoạ tiết khá trẻ con, phía trên có hình cún con mèo con. Cậu ấy đã học cấp ba rồi nhưng mẹ vẫn may quần áo trẻ con cho cậu ấy.
Bình thường Trình Tư Hành không cảm thấy có vấn đề gì cả, dù sao áo mùa thu cũng chỉ được mặc bên trong, không ai nhìn thấy cả. Không ngờ mùa đông của thành phố mà cậu ấy đến để tham gia trận chung kết toàn quốc lần này lại nóng như vậy, không mặc được áo bông, cậu ấy chỉ có thể cởi một lớp áo ra, thế là áo mùa thu bên trong đã lộ ra ngoài.
Các bạn học sinh của trường trung học số một đều bật cười khi nhìn thấy Trình Tư Hành lúng túng. Thầy Lý cũng không nhịn được cười, thầy ấy xoa đỉnh đầu sáng bóng của mình, nói: “Để thầy cho em một cái áo sơmi của thầy, không thể mặc đồ mùa thù trong trường thi được.”
Thầy Lý là thầy chủ nhiệm của lớp Trình Tư Hành, cậu ấy không dám mặc áo sơmi của thầy ấy nên vội vàng nói: “Không cần không cần đâu thầy Lý, để em tự mua một chiếc áo sơmi.”
Thầy Lý nhíu mày: “Không có thời gian đâu, chúng ta sẽ đi thẳng từ ga xe lửa đến trường đại học, tới đó thì ở trong ký túc xá của trường, một khi đã vào cổng trường đại học sẽ không ra được nữa. Em định mua ở đâu?”
“Thầy đã cho các em xem dự báo thời tiết, nói mang quần áo mỏng, sao em lại không mang theo?” Thầy Lý lắc đầu.
Trình Tư Hành nhăn mặt: “Cha mẹ của em không tin mùa đông ở đây lại ấm như vậy.”
Thật ra cả nhà cậu ấy đã xem dự báo thời tiết, nhiệt độ ngày nào cũng từ mười bảy đến hai mươi lăm độ. Trình Tư Hành đã nói thẳng là nếu nhiệt độ chỉ hai mươi lăm độ thì mặc một chiếc áo sơmi là được, thậm chí cậu ấy có thể mặc áo ngắn tay. Nhưng cha mẹ của Trình Tư Hành rất cố chấp: “Dù sao đi nữa thì mùa đông vẫn là mùa đông. Hai mươi lăm độ của mùa đông không giống hai mươi lăm độ của mùa hè, hai mươi lăm độ của mùa đông vẫn lạnh lắm.”
Trình Tư Hành trợn mắt: “Đều là hai mươi lăm độ cả mà, nhiệt độ giống nhau cả thôi.”
“Vậy con thử nói xem một cân sắt với một cân bông, cái nào nặng hơn.”
Cha của Trình Tư Hành buột miệng nói: “Đương nhiên là một cân sắt nặng hơn.”
Mẹ của Trình Tư Hạnh trợn mắt: “Một cân sắt và một cân bông nặng như nhau, nhưng hai mươi lăm độ mùa đông vẫn lạnh hơn hai mươi lăm độ mùa hè.”
Mẹ của Trình Tư Hành kiên quyết nói rằng phải mặc một chiếc áo mùa thu thêm một chiếc áo bông vào tiết trời hai mươi lăm độ mùa đông, thế nên đã giúp con sắp xếp hành lý, bây giờ Trình Tư Hành chỉ có thể mặc chiếc áo mùa thu rộng thùng thình có hình cún con trong xấu hổ.
Sau khi Trình Tư Hành kể lại quá trình sắp xếp hành lý của mình một cách thật sinh động, các bạn học sinh của trường trung học số một đều cười nghiêng ngả. Các bạn của những trường khác mới quen biết Trình Tư Hành gần đây nên không dám cười quá lớn, nhất là các bạn nữ, phải vừa che miệng vừa nhịn cười.
Cuối cùng có một bạn nữ không nhịn được cười, thế là phát ra một âm thanh rất giống tiếng đánh rắm.
Bạn nữ sợ ngây người.
“Tớ, tớ không có, tớ không có.”
Mọi người đều biết chuyện nhưng vẫn cười ầm lên. Thầy Lý và đi theo mọi người cũng cười đau cả bụng. “Các em đúng là.”
Cuối cùng, một bạn nam khác cho Trình Tư Hành mượn một chiếc áo sơmi để mặc, vấn đề đã được giải quyết xong. Trình Tư Hành chạy mấy bước ra ngoài, quay người đi, cởi áo mùa thu ra rồi tròng áo sơmi vào, các bạn nữ vô tình nhìn thấy cảnh này vội vàng quay đầu đi.
“Được rồi, đi thôi.” Thầy Lý và thầy Vương cho mọi người lên xe, xe tới đón họ không phải là xe đưa đón mà là xe buýt.
Hôm nay xe buýt được dùng để đón học sinh dự thi, tài xế đã cất tấm biển “xe số 10” ở đằng trước vào xe, nhưng lúc đi qua trạm xe buýt vẫn có hành khách vẫy tay.
Một vấn đề của xe buýt là hàng ghế trên không đủ, chỉ có hàng sau và hai bên sườn xe. Ngoài mười lăm người trong đội tuyển tỉnh của Lâm Tiếu, chiếc xe còn đón thêm một đội tuyển tỉnh khác cũng đến ga xe lửa vào lúc đó.