Ba trường đại học này, bây giờ vẫn còn tích cực gọi điện thoại cho Lâm Tiếu.
Vào buổi chiều sau ngày tới nhà, bà ngoại đã chính tai nghe được điện thoại mà Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh gọi tới. Chuông điện thoại vừa reo lên là bà ngoại, mẹ và anh trai đã xúm lại đây. Lâm Tiếu tri kỷ nhấn nút mở loa ngoài, để người nhà đều có thể nghe đầu bên kia điện thoại nói gì.
Cuộc gọi đầu tiên là Đại học Thanh Hoa gọi tới, giáo viên tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa mời Lâm Tiếu đi tham quan trường đại học.
Lâm Dược Phi bên cạnh cô liên tục ra hiệu cho Lâm Tiếu, bảo cô đồng ý đi, mau trả lời là đồng ý đi!
Lâm Tiếu nhìn thoáng qua anh trai, trả lời giáo viên tuyển sinh: "Được ạ, khi nào thế ạ?"
Giáo viên tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh đều mời cô đi tham quan, Lâm Tiếu muốn xếp thời gian hai lần tham quan này cùng nhau, vậy thì cô chỉ cần đến Bắc Kinh một chuyến là đủ rồi.
Mẹ và bà ngoại ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, con nhìn mẹ, mẹ nhìn con, mặt đối mặt cùng nhau cười ngây ngô.
Vừa cúp điện thoại của Đại học Thanh Hoa thì Đại học Bắc Kinh đã gọi tới. Lúc trước giáo viên tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh đã đưa lời mời tham quan trường với Lâm Tiếu, lần này lại dùng thêm chiêu mới.
"Lâm Tiếu, đàn chị Dương Ngạn và đàn anh Lương Thành Chu tốt nghiệp trường trung học số một của các em, em có quen không? Bọn họ đều là học sinh tốt nghiệp khóa chín mươi ba, sau khi tốt nghiệp trung học số một thì chọn Đại học Bắc Kinh chúng tôi."
"Dương Ngạn và Lương Thành Chu đều rất ưu tú, Dương Ngạn cũng giống như em vậy, giành được giải thưởng trong cuộc thi Toán Trung học Phổ thông, rồi được cử tới học tại Đại học Bắc Kinh. Còn Lương Thành Chu là học sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thành tích thi đại học rất tốt, có thể chọn bất cứ ngành nào ở Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh."
"Chẳng bao lâu nữa là được nghỉ đông rồi, sau khi Dương Ngạn và Lương Thành Chu về nhà đều phải đi thăm thầy cô ở trường trung học số một, đúng lúc các em có thể gặp mặt một lần, tán gẫu xem sao. Các em đều là học sinh của trường trung học số một, chắc là sẽ có tiếng nói chung lắm đây. Để tôi cho em số điện thoại của hai người họ, cũng cho họ số điện thoại của em, đến lúc đó các em hẹn thời gian nhé?"
Lâm Dược Phi ở bên cạnh gật đầu liên tục, không tồi, chiêu này không tồi chút nào.
Giáo viên tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh dẫn đầu bật kỹ năng, mời đàn anh đàn chị cùng trường tiếp viện, tăng tương tác.
Ở Đại học nghỉ đông sẽ sớm hơn so với cấp 3, trước khi nghỉ lễ Lâm Tiếu gặp đàn chị Dương Ngạn và đàn anh Lương Thành Chu.
Lần này hai người trở về trường cũ, đầu tiên là để thăm các thầy cô thời cấp 3, hai là để hoàn thành nhiệm vụ tuyển sinh mà giảng viên Đại học Bắc Kinh giao phó cho họ, kể cho Lâm Tiếu nghe về Đại học Bắc Kinh, về diễn biến tâm lý của chính mình khi đưa ra lựa chọn hồi đó.
Đàn anh đàn chị hẹn trước với Lâm Tiếu là vào tiết tự học buổi chiều họ sẽ đến trường, cô Dương và Lâm Tiếu cùng nhau đứng ở cổng trường Trung học số một đón hai người, trước hẹn mấy phút Dương Ngạn và Lương Thành Chu đã đến cổng trường Trung học số một.
Hai người đứng ngoài cổng trường Trung học số một nghển cổ nhìn lên bên trên tấm băng rôn lớn màu đỏ ghi dòng chữ: “Thông báo tin vui và nhiệt liệt chúc mừng học sinh Lâm Tiếu của trường ta đã giành giải nhất cuộc thi Toán cấp quốc gia, được tuyển vào đổi tuyển quốc gia.”
Dương Ngạn quay đầu lại nhìn Lương Thành Chu: “Đây là thông báo tin vui dài nhất mà tớ từng thấy ở cổng trường Trung học số một. Thông báo tin vui hồi đó của chúng ta không dài đến thế này.”
Lương Thành Chu gật đầu: “Hồi đó thông báo tin vui của tớ là chúc mừng tớ được tuyển vào Đại học Bắc Kinh.”
Dương Ngạn: “Thông báo tin vui của tớ chỉ có một nửa vế trước của câu này, giành giải nhất cuộc thi cấp quốc gia.” Cô xòe tay ra: “Cũng đành thế thôi, tớ không tuyển vào đội tuyển quốc gia.”
Dương Ngạn nhìn Lâm Tiếu: “Bây giờ các em khóa dưới của Trung học số một càng ngày càng giỏi, thật sự đấy em khóa dưới, Lâm Tiếu năm nay em bao nhiêu tuổi? Mười lăm tuổi à?”
“Em mười bốn tuổi.” Lâm Tiếu hai má ửng đỏ, băng rôn ở cổng trường đã treo lên từ rất lâu rồi, Lâm Tiếu cũng quen dần rồi, nhưng mà hôm nay, các đàn anh đàn chị của Đại học Bắc Kinh chỉ vào thông báo tin vui của cô ở cổng trường và bình luận trước mặt cô, điều này vẫn khiến Lâm Tiếu hơi xấu hổ.
“Mười bốn á?” Dương Ngạn khẽ đẩy mũ bóng chày của mình: “Em thật đúng là, em khóa dưới à.”
“Đỉnh của chóp.”