Lương Thành Chu thốt lên: “Chúng ta cũng là học sinh lớp học năm năm, nhưng cũng chỉ mười bảy tuổi mới lên đại học, em mới có mười bốn tuổi đã lên đại học rồi, không dám nghĩ đến, thật không dám nghĩ tới.”
Dương Ngạn càng phải cảm phục là việc Lâm Tiếu đã được tuyển vào đội tuyển quốc gia: “Ước mơ thời cấp 3 của tớ là được vào đội tuyển quốc gia.” Vì mục tiêu này mà Dương Ngạn đã nỗ lực hết mình suốt ba năm, tiếc là cô còn thiếu một chút năng khiếu, cuối cùng đã phải dừng bước ở giải nhất cấp quốc gia, không có duyên vào đội tuyển quốc gia.
Lương Thành Chu lựa chọn con đường thi đại học này, thời học cấp 2 anh ấy từng tham gia thi đấu, sau khi lên cấp 3 nhận ra rằng bản thân không có thế mạnh để thi đấu. Anh ấy không học lệch, thành tích các môn đều rất xuất sắc, phù hợp với thi đại học hơn, do đó anh dốc hết sức trên con đường thi Đại học, cầu được ước thấy thi đỗ vào trường đại học lý tưởng của bản thân.
Cô Dương thấy Lâm Tiếu và đàn anh đàn chị đứng ở cổng trường bắt đầu nói chuyện liền nhắc ba người: “Vừa đi vừa nói chuyện đi.”
Nhóm người bước vào cổng lớn của trường, Dương Ngạn và Lương Thành Chu lại dừng lại trước bảng vinh danh bên trong cổng.
Lâm Tiếu ngại ngùng cúi đầu, bảng vinh danh trong khung kính cũng toàn tên cô, ở góc trên bên trái dán một tấm ảnh thẻ với một nụ cười được phóng to, đằng sau là một văn bản toàn chữ là Lâm Tiếu giới thiệu về kinh nghiệm học tập. Lâm Tiếu viết ba trăm chữ, cô Dương giúp cô mở rộng thành 800 chữ, còn có các thầy cô các môn khác cũng viết thêm một chút.
Lúc này đàn anh và đàn chị trường Đại học Bắc Kinh thực sự cảm thấy rất khó xử.
Đứng trước bảng vinh danh hồi lâu, nhóm người mới tiếp tục đi về phía trước, cô Dương hỏi: “Giáo viên chủ nhiệm của các em là?”
Giáo viên chủ nhiệm lớp học năm năm của trường Trung học số một chỉ có vài người, một người một khóa luân phiên hướng dẫn lớp, cô Dương nhẩm tính xem Dương Ngạn và Lương Thành Chu là ở khóa nào là biết ngay chủ nhiệm lớp họ là ai: “Thầy Giang đúng không?”
“Đúng đúng.”, “Vâng, đúng rồi ạ.” Hai người cùng xác nhận.
“Đi, cô đưa các em đến văn phòng của thầy Giang.” Cô Dương đi trước dẫn đường.
Lương Thành Chu hỏi Lâm Tiếu: “Em không có trường đại học nào lý tưởng à? Đại học Bắc Kinh là lý tưởng từ nhỏ đến lớn của anh.”
Lương Thành Chu nhớ lại: “Lớp học năm năm khoá của bọn anh, hôm bắt đầu năm học mới, cô chủ nhiệm bảo mỗi người bọn anh viết trường đại học lý tưởng của bản thân lên một mảnh giấy rồi gấp lại đựng vào lọ thuỷ tinh, đợi năm năm sau khi bọn anh tốt nghiệp cấp 3 thì mở ra xem.”
Cô Dương nghe Lương Thành Chu nói liền cười: “Đúng rồi, thầy Giang rất thích bày trò này, khoá nào thầy ấy cũng làm như thế.”
Lương Thành Chu nói: “Hồi đó tớ viết là Đại học Bắc Kinh. Dương Ngạn, cậu cũng viết là Đại học Bắc Kinh chứ?”
Dương Ngạn lắc đầu: “Không phải, hồi đó tớ viết là Thanh Hoa.”
Lương Thành Chu ngạc nhiên: “Hả?”
Lâm Tiếu cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Vậy tại sao cuối cùng chị Dương Ngạn chọn Đại học Bắc Kinh ạ?”
Dương Ngạn cười đáp: “Khi chị vừa đến trường Trung học số một viết Đại học lý tưởng thực ra là viết bừa thôi. Lúc đó vừa mới tốt nghiệp tiểu học, đâu có biết trường nào tốt đâu, chỉ nghe mọi người nhắc tới Thanh Hoa Bắc Đại, Thanh Hoa Bắc Đại, Đại học Thanh Hoa nhắc tới trước Đại học Bắc Kinh, chị liền cảm thấy trường Đại học Thanh Hoa tốt hơn Đại học Bắc Kinh nên đã viết là Thanh Hoa.
“Sau đó cũng là sau khi tham gia thi đấu mới dần hiểu về các trường Đại học, Khoa Toán trường Đại học Bắc Kinh tốt hơn, nên chắc chắn là chọn Đại học Bắc Kinh rồi.”
Lâm Tiếu mở to mắt: “Khoa Toán trường Đại học Bắc Kinh hơn Thanh Hoa ạ?”
Dương Ngạn gật đầu: “Đúng thế, khoa Toán Đại học Bắc Kinh tốt hơn. Bắc Đại mạnh về khoa học tự nhiên, Thanh Hoa mạnh về ngành kỹ thuật.”
“Khoa học tự nhiên và khoa học xã hội Bắc Đại đều tốt hơn, nếu như chọn chuyên ngành kỹ thuật thì chắc chắn phải chọn Thanh Hoa.”
“Quyết định chuyên ngành rồi mới quyết định chọn trường, như thế thì phù hợp hơn.” Dương Ngạn nhìn về phía Lâm Tiếu: “Em muốn chọn chuyên ngành gì?”
Lâm Tiếu trả lời không chút do dự: “Toán học.”
Dương Ngạn đáp: “Học Toán thì đến Bắc Đại ”
Cô Dương cười: “Xem ra hôm nay hai em đến đây là do nhiệm vụ rồi.”
Dương Ngạn xua tay: “Không có, không có, thực ra vẫn phải do bản thân Lâm Tiếu.”
“Mặc dù khoa tự nhiên của Bắc Đại tốt, khoa kỹ thuật của Thanh Hoa tốt, nhưng thực ra đều rất tốt. Nếu thích Thanh Hoa thì đến Thanh Hoa học khoa Toán cũng khá là tốt.”
Cô Dương nghe thấy Dương Ngạn nhắc đến Thanh Hoa Bắc Đại: “Thực ra đều tốt cả.” Lại nhìn thấy vẻ trầm ngâm suy nghĩ của Lâm Tiếu liền thốt lên: “Đúng là phiền não của hạnh phúc mà.”