Thẩm Vân vẫn còn đang đi học, bọn họ chắc chắn sẽ không có con, nhưng kết hôn vẫn có thể thực hiện. Đương nhiên, hiện tại kết hôn không thể giấu diếm trường đại học, có rất ít sinh viên kết hôn trong lúc học đại học, lối sống vẫn còn chưa cởi mở như sau này. Nhưng anh có thể nhờ quan hệ trước, để các giáo viên giữ bí mật giúp Thẩm Vân, cố gắng xử lý chuyện này một cách nhẹ nhàng, phải không gây ảnh hưởng quá lớn đến Thẩm Vân.
Trước giờ xuất phát, cả nhà tự thu dọn hành lý của mình.
Lữ Tú Anh mang theo đầy đủ đồ dùng như khăn mặt, khăn tắm, chậu nhựa, ga trải giường, vỏ chăn và vỏ gối.
Vì Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu ngủ riêng nên Lữ Tú Anh phải mang hai phần ga trải giường, vỏ chăn và vỏ gối, một phần mình dùng, một phần cho Lâm Tiếu dùng.
Lữ Tú Anh không thể nào chấp nhận việc da của mình tiếp xúc với giường trong quán trọ, cũng không muốn để cho Lâm Tiếu tiếp xúc.
Bà ngoại nói: "Đừng mang cho mẹ, mẹ không kỹ tính như con."
Lâm Tiếu thấy mẹ cũng không mang cho anh trai, nên tò mò hỏi: "Anh trai không cần sao ạ?"
Lữ Tú Anh: "Anh con da dày thịt béo, không cần đến."
Lâm Tiếu cười to ha ha.
Trước khi ra khỏi cửa, Lữ Tú Anh mang theo một chồng bánh thật dày, còn nấu một nồi trứng trà lớn, cầm mấy quả táo rửa sạch lau khô rồi cất vào trong túi nhựa, chuẩn bị cho trên đường nếu đói bụng sẽ lấy để ăn.
Lâm Dược Phi: "Mẹ, thế này cũng nhiều quá rồi."
Lữ Tú Anh: "Nhiều chỗ nào, chúng ta năm người đấy, năm người chuẩn bị chút đồ ăn này thì nhiều chỗ nào?"
Lâm Dược Phi: "Sáng sớm đã ăn bữa sáng rồi mới đi ra ngoài, không cần ăn cơm trên đường, giữa trưa thì tìm chỗ ăn cơm, cho dù muộn một chút, một hai tiếng nhất định cũng có thể được ăn cơm."
Lâm Dược Phi cảm thấy không cần mang đồ ăn trên đường.
Lữ Tú Anh dĩ nhiên không đồng tình với Lâm Dược Phi: "Sau khi đến, ai biết sẽ có chỗ ăn cơm hay không, tìm thấy quán cơm phù hợp không, còn không bằng ăn chút đồ ăn nhà mình mang."
Lữ Tú Anh vẫn rất kén chọn với quán cơm bên ngoài, nhìn bẩn thỉu thì kiên quyết không được, giá cả đắt cũng xót, bây giờ điều kiện trong nhà tốt, thỉnh thoảng đến quán cơm cao cấp ăn tiệc thì Lữ Tú Anh còn có thể chấp nhận, nhưng nếu ăn cơm ở ngoài mà gặp phải quán cơm vừa đắt vừa khó ăn còn không biết có sạch sẽ hay không, thì Lữ Tú Anh sẽ hối hận rất nhiều ngày.
"Ăn quán cơm như thế còn chẳng bằng ăn mì ăn liền. Đúng rồi, mẹ phải mang thêm mấy gói mì ăn liền."
Lâm Dược Phi lắc đầu bất lực, anh nói hai câu, mẹ còn mang theo nhiều đồ hơn.
"Còn may là lái xe đi." Lâm Dược Phi nói.
Bọn họ cũng từng cân nhắc ngồi xe lửa, nhưng tự lái xe thì thuận tiện mang đồ hơn, hiện tại tốc độ xe lửa cũng không nhanh hơn ô tô bao nhiêu. Hơn nữa Lâm Dược Phi không thích điều kiện trên xe lửa hiện tại, anh thà tự lái xe cho dù có mệt mỏi một chút.
Cuối cùng cả nhà quyết định lái xe đi, đầu tiên đến Bắc Kinh, rồi đến Hợp Phì, sau đó về nhà.
Ngày xuất phát, trời còn chưa sáng, Lâm Tiếu đã bị mẹ gọi dậy từ trong chăn, mê mang ăn bữa sáng, đi ra ngoài gió thổi lạnh mới tỉnh táo một chút.
Lâm Tiếu chạy một mạch vào trong xe anh trai, nhưng trong xe cũng lạnh như băng.
"Anh, tại sao không khởi động xe sớm hơn, mở điều hoà không khí lên đi." Lâm Tiếu nói.
Lâm Dược Phi nhìn em gái một cái: "Run một lát là ấm."
Santana lái trên con đường vắng vẻ vào sáng sớm mùa đông, rất nhanh đã đến đại học của Tiểu Vân, Tiểu Vân đã xách hành lý chờ ở ven đường từ lâu.
"Có lạnh không, cháu đợi bao lâu rồi? Đứa nhỏ ngốc này, nên để chúng ta chờ cháu, chúng ta chờ ở trong xe không lạnh." Lữ Tú Anh nói.
Thẩm Vân cười nói: "Không lạnh, không lâu ạ."
Cả nhà cùng ra ngoài, Lâm Tiếu tiếc nuối nói: "Chỉ thiếu Tiểu Hoàng, nếu có thể mang Tiểu Hoàng đi thì tốt."
Đáng tiếc Tiểu Hoàng không thể ở quán trọ.
Lâm Dược Phi: "Tiểu Hoàng chắc chắn thích ở nhà dì Đỗ hơn."
Thế mà Tiểu Hoàng vẫn còn nhớ rõ nhà dì Đỗ, khi đưa Tiểu Hoàng qua, vừa vào nhà dì Đỗ đã vui vẻ chạy vòng quanh.
Chỉ là Lâm Dược Phi vẫn thuận theo lời em gái mà tưởng tượng một chút: "Nếu muốn mang Tiểu Hoàng cùng ra ngoài, sau này chỉ có thể mua một chiếc xe nhà di động."
Lâm Tiếu chưa từng nghe qua "Nhà di động", hiếu kỳ hỏi: "Đó là cái xe giống nhà ở sao?"
Vậy mà thật sự là xe giống như nhà.
Lâm Dược Phi gật đầu: "Đúng, ở bên trong có thể ăn cơm, đi ngủ, tắm rửa."
Lâm Tiếu kinh ngạc, lại còn có thể tắm rửa ở bên trong, xe đúng thật là lớn như nhà.
"Anh, xe lớn như vậy, anh lái được không?" Lâm Tiếu lo lắng mà nhìn anh trai.
Lâm Dược Phi: "Anh lái xe, chứ không phải đẩy xe."