Hai bạn học cùng lớp nhìn cực kỳ kích động, vẻ mặt tràn đầy biểu cảm tìm được người bạn tâm giao.
"Ừ ừ ừ, tớ siêu thích ngoại truyện Hiên Viên Kiếm."
"Cậu đã từng chơi Front Mission chưa?"
"Cậu nhất định phải chơi thử một lần, quá đẹp, trò chơi này nói như thế nào nhỉ, đây chắc chắn là sự kết hợp hoàn hảo giữa punk cơ học và Cyberpunk."
"Cảm giác đả kích nổ súng bắn trúng khung máy bay, thật sự rất tuyệt còn có âm thanh vỏ đạn được đẩy ra, hiệu ứng âm thanh của tên lửa vụt qua quá xuất sắc."
"Đỉnh như vậy thì về nhà tớ sẽ thử. Cậu đã từng chơi Chí nguyện minh tinh chưa? Tớ cảm thấy Chí nguyện minh tinh cũng cực kỳ thú vị."
Mặc dù Lâm Tiếu chưa từng chơi trò chơi điện tử, nhưng cũng lắng nghe rất say sưa. Cô cảm thấy hứng thú đối với tất cả thứ mới mẻ, trò chơi RG là một thứ mới mẻ mà cô chưa từng tiếp xúc trước đây.
Trung học cơ sở số một có phòng máy tính, ở cấp hai mỗi tuần đều có một tiết học máy tính, nhưng những gì giáo viên Tin học dạy chỉ là khởi động máy, tắt máy, Ctrl+C và Ctrl+V, trên máy tính chỉ có những tựa game mặc định là Dò mìn và Bài nhện.
Lâm Tiếu chơi Dò mìn cực kỳ đỉnh.
Cô và Chu Tuệ Mẫn thay phiên nhau bấm chuột, cậu bấm một cái, tớ bấm một cái, trong mười lần thì có đến tám lần mìn nổ trong tay Chu Tuệ Mẫn.
Một trò chơi nhỏ như Dò mìn, tính toán của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều có thể đúng, nhưng vận may của Lâm Tiếu tốt hơn Chu Tuệ Mẫn một chút.
Hiện tại trò chơi RG mà các bạn học đang nói, nghe có vẻ thú vị hơn Dò mìn.
Sau khi đoạt giải trong Cuộc thi Toán học, anh trai đã nói sẽ thưởng một phần thưởng lớn cho Lâm Tiếu, chỉ là Lâm Tiếu vẫn chưa nghĩ ra muốn gì, bây giờ thì cô nghĩ ra rồi.
Sau khi tham quan khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh xong, Lâm Tiếu nói với anh trai: "Anh, em muốn được thưởng một chiếc máy tính."
Lâm Dược Phi nhìn em gái một cái: "Cái này không tính, phòng mới vốn là định mua máy tính cho em, em nghĩ cái khác đi."
Lâm Tiếu trố mắt đứng hình, thật không dễ cô mới nghĩ ra một phần thưởng, sao lại không tính?
Lâm Tiếu: "Em không nghĩ nữa! Cứ coi như máy tính là phần thưởng cho em đi."
Lâm Dược Phi lườm em gái một cái: "Tùy em." Lâm Tiếu không cảm thấy chịu thiệt là được.
Sau khi nghe nhà mới sẽ có máy tính, Lâm Tiếu bắt đầu chờ mong nhà mới: "Anh, lúc nào chúng ta mới có thể chuyển vào nhà mới ạ?"
Lâm Dược Phi: "Một năm nữa."
Khu nhà ở thương mại do Lâm Dược Phi xây dựng vừa mới được bàn giao, Lâm Dược Phi đã tự mình mua hai căn, trang trí thiết kế vẫn còn đang trong giai đoạn bản vẽ. Tiếp theo trang trí, thông gió, chuyển nhà được sắp xếp kỹ lưỡng, cũng phải mất một năm.
Lâm Tiếu chờ mong mùa đông năm sau: "Vậy là sang năm ăn tết, chúng ta có thể ở nhà mới."
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Lâm Tiếu bắt đầu mặc sức tưởng tượng một năm sau chuyển vào nhà mới sống, đến lúc đó cô vừa có máy tính vừa có phòng riêng của mình.
"Vậy máy tính để ở đâu, đặt ở trong phòng em, hay đặt ở phòng khách của phòng sách?" Lâm Tiếu hỏi.
Sau đó Lâm Dược Phi nói: "Em muốn để chỗ nào thì để chỗ đó."
Lâm Tiếu hỏi rõ ràng trước: "Vậy em muốn chơi máy tính bao lâu cũng được sao?"
Lâm Tiếu nhìn về phía anh trai trước, rồi lại nhìn về phía mẹ, loại chuyện này vẫn do mẹ quyết định.
Lữ Tú Anh không cảm thấy chơi máy tính là một chuyện xấu, bây giờ có rất ít gia đình có máy tính, tuyên truyền về "Thanh thiếu niên nghiện net" còn chưa bắt đầu.
Hơn nữa Lâm Tiếu cũng đã được cử đi học đại học, Lữ Tú Anh càng không sợ cô sẽ trì hoãn việc học, điều duy nhất phải cân nhắc là thị lực của cô.
Lữ Tú Anh nói quy tắc cũng giống như xem TV trong ngày nghỉ: "Cứ nửa tiếng phải cho mắt nghỉ ngơi một chút, một ngày nhiều nhất không được vượt quá bốn giờ."
Lâm Tiếu yên tâm.
Mẹ đã không hạn chế cô chơi máy tính, vậy máy tính đặt ở phòng nào cũng được. So với các bạn học xung quanh, Lâm Tiếu cảm thấy mình thật hạnh phúc, hai bạn học trò chuyện sôi nổi về trò chơi RG, cũng cùng nhau nôn ra nước đắng, thời gian bọn họ chơi máy tính luôn bị hạn chế nghiêm ngặt.
Máy tính của một bạn học được đặt trong phòng cha mẹ, khi cha mẹ không ở nhà, sẽ khóa cửa phòng lại, cậu ấy cơ bản không thể sờ vào máy tính.
Cha mẹ của một bạn học khác còn thông minh hơn, mua một ổ khóa nhỏ, bình thường dùng khóa khóa ổ cắm điện của máy tính lại và chỉ mở trong nửa giờ vào cuối tuần bằng chìa khóa.
Lâm Tiếu có hơi nghi ngờ trò chơi RG mà hai bạn học miêu tả chơi vui như vậy, trong đó có nguyên nhân thời gian chơi máy tính bị hạn chế nghiêm ngặt.
Mỗi ngày cô chỉ có thể xem TV trong ba mươi phút, cũng cảm thấy xem cái gì trên TV cũng hay.