Nhưng sự thật đến cùng là như thế nào, Lâm Tiếu quyết định vẫn nên tự mình thử một chút, sau này cô sẽ tự mình thử một chút xem rốt cuộc là nó chơi vui ra sao.
Sau khi kết thúc chuyến tham quan Đại học Bắc Kinh, Lâm Dược Phi cùng một số phụ huynh trao đổi phương thức liên lạc.
"Trời ơi, máy nhắn tin đã không còn hợp thời nữa." Trong số những những phụ trao đổi phương thức liên lạc với Lâm Dược Phi, đã có người sử dụng điện thoại di động.
Năm ngoái, một chiếc điện thoại di động hơn hai mươi nghìn đồng, năm nay cũng phải mười nghìn đồng.
Trong thời đại, hộ gia đình có thu nhập trong một năm từ mười nghìn trở lên còn đại biểu là có tiền, bỏ ra mười nghìn đồng để mua một chiếc điện thoại di động mà chỉ có thể gọi điện, Lâm Dược Phi nghĩ đến sự phát triển nhanh chóng của điện thoại di động trong tương lai, thật sự là không xuống tay được.
Nhưng hôm nay thấy ánh mắt các phụ huynh xung quanh nhìn về phía phụ huynh cầm điện thoại di động kia đều không giống nhau, Lâm Dược Phi lại cân nhắc chuyện này một lần nữa.
Nếu như anh không chỉ mua một chiếc điện thoại di động, thay đổi cách nghĩ, thứ mua là một danh thiếp, một loại chứng minh thực lực, tiêu tiền như vậy sẽ cam tâm tình nguyện hơn.
Lâm Dược Phi nói đùa với em gái: "Tiếu Tiếu, nếu em không có phần thưởng nào mong muốn, vậy anh sẽ tiêu số tiền dùng để mua phần thưởng cho em."
"Mười nghìn đồng, cho anh mua chiếc điện thoại di động nhé."
"Mua điện thoại di động sẽ không có tiền mua phần thưởng cho em nữa."
Lâm Tiếu không keo kiệt chút nào, hào sảng đáp: "Được."
Nhưng cô ngạc nhiên nói: "Anh, chẳng lẽ lúc trước anh chuẩn bị mười nghìn đồng để thưởng cho em sao?" Mười nghìn đồng là quá nhiều.
Lâm Dược Phi lườm em gái một cái: "Nằm mơ giữa ban ngày à?"
Sau Đại học Bắc Kinh thì trạm dừng chân tiếp theo là Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, không biết là do gần cuối năm, hay là Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc thực sự không hấp dẫn mọi người bằng Đại học Thanh Hoa với Đại học Bắc Kinh. Những bạn học mà Lâm Tiếu quen biết lại ít đi một chút, một số bạn học đã từng đến tham quan Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh cũng không tới trạm thứ ba nữa.
Lâm Tiếu có mặt từ đầu đến cuối, cả ba trường đại học trong danh sách khảo sát đều nghiêm túc đi thăm một lần, hỏi giáo viên tuyển sinh những vấn đề mà bản thân quan tâm.
Sau khi bước ra khỏi cổng trường Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, Lâm Dược Phi nóng lòng hỏi: "Thế nào?"
Vẻ mặt Lâm Tiếu trầm tư.
Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc đương nhiên cũng có ưu điểm riêng. Trước khi đến tham quan, Lâm Tiếu đã biết lớp thanh thiếu niên của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc có lịch sử lâu đời nhất, thời gian mở dài nhất, kinh nghiệm điều hành trường học phong phú nhất.
Ngoài ra, thông qua chuyến tham quan của mình, Lâm Tiếu còn phát hiện một ưu thế khác của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc. Nếu như nói ưu thế của đại học ở Bắc Kinh là có thể mở rộng tầm nhìn, nâng cao kiến thức, thì vị trí địa lý của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc khiến nó trở thành một trường đại học có thể chuyên tâm nghiên cứu.
Tránh xa trung tâm chính trị và trung tâm kinh tế, sự hối hả và nhộn nhịp ngoài kia không liên quan đến nó, ở đây có thể yên tâm học hành.
Xung quanh thậm chí không có nơi nào để ăn uống vui chơi, học trong một trường đại học như này thì những cám dỗ ít đi rất nhiều.
Có điều Lâm Tiếu nghĩ, ưu thế này đối với cô mà nói không có ý nghĩa lớn. Cô có đủ tự tin để yên tĩnh học tập trong sự náo nhiệt và ồn ào.
Lâm Tiếu có bằng chứng là quán cơm và quầy hàng ở phố sau Trường Trung học số một ngon hơn, nhưng trong mấy năm cấp hai cô vẫn ăn trong căn tin nhiều hơn.
Lâm Tiếu thêm vào một khoản cuối cùng vào cuốn sổ nhỏ trong đầu mình, đưa ra điểm tổng hợp cuối cùng cho ba trường đại học, trịnh trọng tuyên bố với cả nhà.
"Con muốn đến Đại học Bắc Kinh."
Lữ Tú Anh vui vẻ ra mặt: "Được."
Bà ngoại bên cạnh cũng gật đầu: "Rất tốt, rất tốt."
Lâm Dược Phi vừa lái xe vừa gật đầu hài lòng: "Coi như em thông minh."
Thẩm Vân nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt ngưỡng mộ, thấp giọng nói: "Đại học Bắc Kinh…" Lâm Tiếu bước vào thánh điện trong lòng Thẩm Vân để học, Thẩm Vân thật sự vui mừng thay Lâm Tiếu.
Anh trai lái xe hai ngày để về nhà, ở giữa đường tìm một quán trọ ở một đêm.
"Tiếu Tiếu, đến đây, đấm lưng cho anh." Anh trai lái xe hơn nửa ngày bị đau lưng, gọi Lâm Tiếu vào trong phòng của quán trọ, sai bảo lao động nhí là cô.
Lưng của anh trai quá cứng, Lâm Tiếu nắm chặt nắm đấm đấm bùm bụp, nhưng anh trai vẫn cảm thấy sức lực của cô chưa đủ, rất lâu sau mới không tình nguyện mà tha cho cô rời đi: "Được rồi, cố chịu vậy."
Lâm Tiếu trở lại phòng trọ của mình lập tức đi tắm rửa, cô đấm lưng cho anh trai đến mức cả người đổ mồ hôi.
Nhiều ngày ngủ cùng phòng với Lâm Tiếu như vậy, Thẩm Vân đã có kinh nghiệm, buổi tối không thể trò chuyện nhiều với Lâm Tiếu, đến lúc ngủ cô ấy lập tức giả vờ ngủ. Quả nhiên sau khi cô ấy không trò chuyện với Lâm Tiếu nữa, hai phút sau Lâm Tiếu đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau đón mặt trời mọc, tiếp tục xuất phát, vừa kịp về nhà trước đêm giao thừa một ngày.
Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên Lâm Tiếu làm là đưa Tiểu Hoàng về nhà, sau đó nghe được một chuyện lớn từ dì Đỗ.
Lâm Tiếu rời nhà hơn một tuần nay.
KFC đầu tiên của toàn thành phố đã được khai trương!