Lúc Lâm Tiếu ở Bắc Kinh xém chút nữa là ăn được KFC, anh hai lái xe đưa cả nhà đi ăn KFC, không ngờ trong cửa hàng KFC lại xếp thành một hàng dài.
Vì không đủ thời gian nên ngay cả mùi hương trong tiệm KFC Lâm Tiếu còn chưa ngửi được, chỉ có thể rời đi trong tiếc nuối.
“Mẹ ơi, qua Tết mẹ đưa con đi ăn KFC đi.” Lâm Tiếu vô cùng mong chờ, nói với mẹ.
Lữ Tú Anh hỏi: “Tại sao phải đợi qua Tết rồi mới đi?”
Lâm Tiếu ngạc nhiên đáp lại: “Ngày mai ba mươi Tết phải ăn bánh chẻo ạ.”
Lữ Tú Anh nói: “Bánh chẻo để tối ba mươi ăn, còn trưa thì sẽ cho con ăn KFC.”
Lâm Tiếu nhảy cẫng lên hoan hô.
Sau khi Lữ Tú Anh về đến nhà thì bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Họ ra ngoài nhiều ngày như thế, cho dù cửa sổ đều đóng kín nhưng Lữ Tú Anh vẫn cảm thấy trong nhà bị bám bụi.
“Mẹ, không phải trước khi ra khỏi nhà đã quét dọn hết rồi sao, mẹ đừng làm khổ mình nữa.” Lâm Dược Phi nói.
Đương nhiên Lâm Dược Phi có khuyên cũng vô ích, mẹ nhất định phải dọn dẹp hết nhà cửa một lượt.
Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu cũng không thể đứng nhìn không, cả nhà đều bắt tay vào quét dọn, bà ngoại cũng muốn làm nhưng bị ba người họ đẩy lên giường nằm nghỉ.
Bà ngoại ra ngoài lâu như thế đúng là cảm thấy mệt rồi. Nhưng cho dù là vậy nhưng lòng lại rất thỏa mãn, đi Bắc Kinh rồi đến Hợp Phì, lái xe đi hết một nửa Trung Quốc, đến trường đại học tốt nhất dạo một vòng, còn chụp ảnh nữa.
“Không ngờ, đúng là không ngờ.” Trước đây bà ngoại vốn không ngờ mình sẽ có được trải nghiệm như thế.
Lữ Tú Anh cười: “Mẹ à, mẹ cứ nằm yên đó nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi ăn KFC nữa đấy.”
“Bà ngoại, để cháu đấm lưng cho bà nhé.” Lâm Tiếu buông khăn lau ra, rửa sạch tay, chạy đến cạnh giường bà ngoại vừa đấm lưng vừa đấm chân, còn đưa tay xoa bóp cánh tay nữa.
Bà ngoại nói: “Không cần bóp đâu, bóp rất tốn sức, cháu cứ đấm đi. Yên tâm, với nắm đấm đó của cháu thì không làm đau bà được đâu.”
Lâm Tiếu đấm hết cả người bà ngoại, bà ngoại cũng bắt đầu buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Lâm Tiếu đắp chăn cho bà ngoại, nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếp tục quét dọn.
Lâm Tiếu bận rộn như một con thoi quay vòng vòng khắp nhà, trong nhà không thể không có cô.
Sau khi bà ngoại ngủ được một giấc thì bắt đầu dùng máy giặt giặt quần áo.
Mẹ muốn bà ngoại nghỉ ngơi, bà ngoại lại huơ tay nói không cần: “Không còn mệt nữa. Với cũng dùng máy giặt chứ đâu phải mẹ giặt.”
Bà ngoại bỏ quần áo vào trong máy giặt, đổ bột giặt vào, sau khi giặt xong thì mang bỏ vào lồng sấy khô, cuối cùng mới mang đi phơi. Vốn bà ngoại không xem những chuyện này là công việc, lúc bà ấy còn trẻ, giặt quần áo bên bờ sông thì còn phải dùng gậy gỗ để đập sạch quần áo nữa.
Người duy nhất trong nhà không cần làm việc chính là Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng dùng miệng ngậm ổ của mình kéo ra nơi có ánh nắng tốt nhất ở giữa sân, sau đó lười biếng nằm xuống đó phơi nắng.
Lâm Tiếu thấy vậy thì ghen tỵ, cô nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng một lúc rồi nói: “Mẹ, có phải Tiểu Hoàng mập lên rồi không?”
Lữ Tú Anh quay đầu nhìn thử: “Hình như là mập hơn một chút.”
Hai năm nay Tiểu Hoàng trở nên trưởng thành hơn, lúc ra ngoài chơi thì rất hớn hở, nhưng lúc ở nhà thì không còn điên cuồng chạy khắp nhà như lúc nhỏ nữa, ăn xong rồi lại nằm, nằm xong rồi lại ăn.
“Có thể không mập được sao?” Lữ Tú Anh nói: “Qua Tết phải đưa Tiểu Hoàng đi dạo nhiều hơn, con dắt nó đi nhé.”
Vừa có thể rèn luyện cho Tiểu Hoàng, vừa giúp Lâm Tiếu rèn luyện sức khỏe, nhất cử lưỡng tiện.
Hôm nay Lâm Tiếu rèn luyện mệt bở hơi tai, tối đến tắm rửa xong sấy khô tóc, vừa ngã người nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay.
Hôm sau, Lâm Tiếu thức dậy dưới ánh nắng sớm chói chang, hoảng sợ nhìn lên đồng hồ, đã mười giờ rồi sao.
Cô lộn nhào bật dậy leo xuống giường: “Sao lại dậy muộn thế?”
Lâm Dược Phi ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng của em gái nói: “Mặt trời chiếu đến mông rồi.”
“Mông được đắp chăn rồi, mặt trời không rọi đến được.” Lâm Tiếu đáp lại.
Lữ Tú Anh nghe thấy cuộc đối thoại của hai anh em thì bất lực. Từ nhỏ Tiếu Tiếu đã thích ngủ hơn anh trai, còn anh trai cô từ nhỏ đã không thích ngủ, từng giây từng phút đều muốn chơi.
Lúc Tiếu Tiếu còn nhỏ, Tiểu Phi luôn thích chọc em gái mình ngủ nhiều, bây giờ đã lớn như vậy nhưng hai người nói chuyện với nhau vẫn y hệt lúc nhỏ.
“Dậy rồi thì uống ly nước ấm đi, giờ này cũng không cần ăn trưa nữa, đi ăn KFC luôn. Đi sớm chút có lẽ sẽ vắng người.”
Lâm Tiếu ngâm nga đi đánh răng, sáng sớm vừa thức dậy là có thể KFC, cảm giác này đúng là hạnh phúc.
Nhưng mẹ đoán sai rồi, mười giờ bốn mươi phút sáng cả gia đình đến trước cửa KFC, mặc dù vẫn còn khá lâu mới đến giờ cơm trưa nhưng người đến KFC ăn vẫn không ít chút nào.