Mọi người xếp hàng đã xếp đến đường đi bên ngoài tiệm.
Lâm Dược Phi tấm tắc lắc đầu: “Về nhà trước đi, đợi lát nữa vắng bớt người rồi quay lại.”
Lâm Tiếu: “Con muốn xếp hàng.”
Lữ Tú Anh: “Vậy xếp hàng đi.”
Bà ngoại: “Xếp hàng vậy.”
Một phiếu của Lâm Dược Phi thua ba phiếu của họ, chỉ có thể số ít nghe theo số đông, đứng ở cuối dòng người đang xếp hàng.
“Bà ngoại, bà lên xe ngồi đợi đi, bọn cháu mua xong sẽ lên xe gọi bà vào.”
“Ồ vậy cũng được.”
Xếp hàng gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đến lúc chọn món ăn, Lâm Dược Phi chỉ vào bảng quảng cáo chọn liên tục.
“Hai burger đùi gà chiên, hai burger đùi gà cay, gà chiên cốm, gà rán vị truyền thống, khoai tây nghiền, bắp que.”
“Đủ rồi đủ rồi, nhiều lắm rồi.” Lữ Tú Anh đứng bên cạnh không ngừng ngăn lại.
Lâm Dược Phi đáp: “Xếp hàng mất một tiếng đồng hồ, nếu không mua chút gì đó thì thiệt thòi lắm.” Một tiếng đồng hồ đấy, mua nhiều như thế nhưng anh vẫn cảm thấy mình chịu thiệt.
Lâm Dược Phi gọi gần hết những món trong KFC, trong tiệm chắc chắn không còn chỗ ngồi nữa nên anh quyết định gói mang về, mang lên xe ăn.
Lâm Tiếu ngồi trên xe, vô cùng nôn nóng mở túi thức ăn ra, lúc xếp hàng bụng của cô đã réo inh ỏi tận vài lần, mùi gà rán và hương sữa nồng nàn bay ra từ nhà bếp KFC đã khơi gợi sự thèm thuồng trong Lâm Tiếu từ lâu rồi.
Nhưng lúc cô mở túi ra thì nhất thời lại không biết nên ăn món nào trước.
Lâm Dược Phi hướng dẫn em gái: “Ăn một miếng burger trước.”
Lâm Tiếu cẩn thận xé lớp giấy gói ra, cắn một miếng lớn, lập tức cô kinh ngạc trợn tròn mắt. Chẳng trách lại có nhiều người xếp hàng đến thế, KFC thật sự rất ngon.
Mẹ đưa cho bà ngoại một cái burger, còn mình cũng lấy một cái, cắn một miếng, cẩn thận thưởng thức: “Ưm.”
Mẹ cảm thấy không khó ăn nhưng món ăn vừa đắt lại còn phải xếp hàng lâu như thế thì không đáng lắm.
So với mẹ thì bà ngoại lại chấp nhận được hương vị của burger hơn, vui vẻ nói: “Hôm nay được ăn đồ tây rồi.”
Gà chiên cốm, gà rán vị truyền thống, mọi người ngồi trên xe thử hết các món một lượt. Lúc lấy cây bắp que thơm ngon từ trong túi ra, bà ngoại không tin được ghé gần lại nhìn: “Đây không phải là bắp luộc của chúng ta sao? Quán ăn nước ngoài cũng bán món này à?”
Nhưng Lâm Tiếu lại rất thích vị thơm ngọt của món bắp que này, nó khác hoàn toàn với món bắp nhà làm, mỗi một hạt bắp đều mềm mịn, cắn vào một miếng còn chảy nước ra, điều quan trọng nhất đó là hương sữa nồng nàn.
Lâm Tiếu vừa ăn vừa tham lam ngửi lấy, thật sự quá thơm.
“Món này dùng sữa để luộc đúng không nhỉ?” Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu thích ăn như thế thì bắt đầu nghiên cứu cách làm.
Lâm Dược Phi đáp: “Chỉ dùng sữa thôi thì chưa đủ, còn cần dùng bơ nữa. Làm ở nhà cũng chưa chắc ra được hương vị này, nếu muốn ăn thì chúng ta đến đây mua là được.”
Bởi vì buổi trưa Lâm Dược Phi mua quá nhiều món ở KFC nên trên bàn ăn bữa cơm tất niên buổi tối, ngoài món mẹ nấu ra thì còn vài đĩa thức ăn của KFC.
Lữ Tú Anh dùng chảo làm nóng lại, món gà chiên cốm và gà rán vị truyền thống sau khi được chiên nóng lại thì vẫn rất ngon.
“Nếu như Tết năm nào cũng được ăn KFC thì tốt biết mấy.” Lâm Tiếu cảm thấy bữa cơm kết hợp Trung Tây như năm nay quá tuyệt vời.”
Lâm Dược Phi chê cười em gái mình: “Chút chuyện cỏn con này có gì khó đâu chứ, muốn ăn thì sau này năm nào cũng mua là được chứ gì.”
Lữ Tú Anh cảm khái: “Tết nhưng KFC vẫn không đóng cửa.” Bây giờ trừ những quán ăn lớn nhận làm tiệc tất niên ra thì những quán ăn nhỏ khác đều đóng cửa cả.
Cái này thì Lâm Tiếu biết: “KFC không đón Tết, học đón lễ Giáng Sinh.”
Lữ Tú Anh bắt chuyện với Thẩm Vân: “Tiểu Vân à, cháu thích ăn gì thì cứ ăn đó nhé.”
Trưa hôm nay lúc mọi người xếp hàng mua KFC thì Thẩm Vân không có mặt, buổi chiều Lâm Dược Phi mới lái xe đón Tiểu Vân sang, Lữ Tú Anh lo rằng Tiểu Vân cảm thấy những đĩa thức ăn KFC trên bàn không ra làm sao, càng lo lắng cô ấy sẽ cho rằng đây là thức ăn thừa, mâm cơm tất niên cũng không hề ít món.
Thẩm Vân dùng hành động thực tế để thể hiện rằng mình không để tâm, cho dù là món KFC hâm lại hay là món Lữ Tú Anh làm, cô ấy đều ăn rất nhiều.
Bữa cơm này kéo dài cho đến khi Xuân Vãn bắt đầu, Lâm Tiếu ngồi trên sofa xem Xuân Vãn, anh hai mang theo một túi pháo hoa lớn ra ngoài đốt.
Năm nay anh hai mua pháo hoa nhiều hơn gấp mấy lần những năm trước đây, nói là năm nay gia đình có nhiều chuyện vui, anh và Thẩm Vân đã đính hôn rồi, Lâm Tiếu cũng đã vào được đội tập huấn quốc gia, được tuyển thẳng vào Bắc Đại, khu dân cư đầu tiên do công ty anh hai xây dựng đã hoàn công một cách thuận lợi, gia đình mình có thêm hai căn nhà.
“Tết năm nay phải đốt pháo thật lớn mới được.” Lâm Dược Phi nói.
Lúc anh hai đốt pháo, Lâm Tiếu chạy ra ngoài nhìn một lúc, nhưng bên ngoài quá lạnh nên cô nhanh chóng chạy ngược vào nhà.
Lúc đốt pháo không cần chạy ra ngoài xem, Lâm Tiếu không hứng thú với các loại pháo nên không hiểu tại sao anh hai lại thích nó như thế, chắc chắn là do pháo hoa đẹp nhỉ.
Anh hai đốt pháo được một lúc thì lái xe đưa Tiểu Vân về, tranh thủ về nhà trước mười hai giờ, canh ngay lúc nửa đêm đốt thêm một lần pháo nữa.
Bên ngoài tiếng pháo đột nhiên vang lớn, một năm mới lại đến.