Năm mới vừa bắt đầu, qua hết mùng sáu thì Lâm Tiếu đã thấy bản thiết kế nhà mới. Cô bỏ qua không xem nhà của anh hai, thứ cô quan tâm là nhà cô và mẹ ra sao, bản thiết kế được vẽ theo phong cách kiểu Mỹ mà Lâm Tiếu thích nhất, nó như phiền não của người trưởng thành vậy.
“Đẹp thật đấy.”
Lâm Dược Phi đắc ý bắt chéo chân: “Căn của anh còn đẹp hơn thế nữa.”
Lâm Tiếu tò mò mở bản vẽ ra, nhìn thấy một căn nhà “cổ kính.”
“Ấy.” Nhà của anh hai theo phong cách Trung Quốc: “Anh à, anh muốn xây nhà của mình như phim cổ trang sao?”
Lâm Dược Phi chậc một tiếng: “Em hiểu gì chứ, đây mới là kinh điển nhất, mang ý nghĩa sâu xa.”
Đúng là Lâm Tiếu không hiểu, cô chỉ cảm thấy bản thiết kế sofa và giường trông đều rất cứng.
“Anh và chị Tiểu Vân thích là được.” Lâm Tiếu nói.
Lâm Dược Phi đắc ý: “Đợi xây xong rồi xem kết quả vậy, đợi khi hai căn nhà xây xong hết rồi thì chắc chắn căn của anh sẽ thẩm mỹ hơn.”
Lâm Tiếu không quan tâm nó có thẩm mỹ hay không, cô chỉ muốn ghế sofa mềm mại thôi.
Rất nhanh kỳ nghỉ đông đã kết thúc, Lâm Tiếu quay lại trường trung học số một, tiếp tục quá trình tự học của mình, mỗi ngày hầu hết thời gian cô đều dành hết vào cuộc thi Toán.
Tháng ba, đội tập huấn quốc gia bắt đầu tập huấn. Anh hai lái xe đưa Lâm Tiếu đến Thẩm Dương, Lâm Tiếu và năm mươi chín bạn học khác của đội tập huấn cùng vào trường trung học bồi dưỡng nhân tài, bắt đầu vòng tập huấn đầu tiên.
Thời gian tập huấn vòng đầu tiên kéo dài một tuần, sau khi khai mạc thì sẽ bắt đầu tọa đàm, thi cử, tọa đàm, thi cử.
Lâm Tiếu đã tham gia ba cuộc thi, tổng hợp thành tích của ba cuộc thi lại, sau đó sẽ loại bỏ ba phần tư trong số sáu mươi người của đội tập huấn, chỉ giữ lại mười lăm người có thể vào được vòng tuyển chọn thứ hai.
Mỗi ngày trôi qua ở trong đội tập huấn, Lâm Tiếu đều cực kỳ vui vẻ.
Thật ra thì điều kiện sinh hoạt và trình độ đồ ăn trong căn tin của đội tập huấn đều rất bình thường. Chắc chắn là không thoải mái như ở nhà, đồ ăn trong căn tin cũng không như ở căn tin của trường trung học số một. Kể từ khi máy nước nóng được lắp đặt trong nhà thì cũng đã lâu rồi Lâm Tiếu không đến nhà tắm công cộng để tắm nữa, hiện tại mỗi tối cô đều sẽ cầm theo một cái giỏ nhỏ đến nhà tắm, sau khi tắm rửa xong thì sẽ trở về ký túc xá.
Thế nhưng những điều này đều không có chút ảnh hưởng nào đến sự vui vẻ trước đây chưa từng có của Lâm Tiếu khi ở trong đội tập huấn.
Các bài giảng và bài kiểm tra được sắp xếp dày đặc làm cho Lâm Tiếu cảm thấy như bộ não của mình đang được thưởng thức hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác.
Khi tham gia những bữa tiệc chiêu đãi liên tục không ngừng như vậy, khiến cho Lâm Tiếu từ trước tới giờ đều không chú ý đến việc ăn như thế nào, ở như thế nào. Khi gọi điện về nhà, mẹ hỏi Lâm Tiếu hôm nay ăn gì thì vẻ mặt của Lâm Tiếu thường xuyên là mờ mịt, hoàn toàn không nhớ gì cả.
Mỗi bài giảng của đội tập huấn quốc gia, đều là sự thích thú và là niềm vui tràn trề mà trước kia Lâm Tiếu chưa từng có được.
Não bộ của Lâm Tiếu phải hoạt động hết tốc lực để theo kịp độ khó của đề bài và tốc độ giảng bài của giáo viên.
Lâm Tiếu cảm thấy mình giống như một con ngựa con, trước đây chỉ có thể chạy trên con đường nhỏ chật hẹp, còn bây giờ thì đã đến thảo nguyên rộng lớn, cô có thể rong ruổi tùy ý, thậm chí con đường phía trước còn có một con ngựa dẫn đường.
Mỗi một bài giảng, Lâm Tiếu đều tiếp thu kiến thức một cách điên cuồng như bọt biển hút nước.
Mỗi một kỳ thi, khi Lâm Tiếu nhận được bài thi thì đều quên mất bản thân đang ở trong một trận đấu loại quyết liệt, bởi vì cô đã quá tập trung tinh thần vào đề bài thách thức ở bên trong.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Lâm Tiếu và các bạn cùng lớp cũng đều nói đến chuyện toán học. Trước kia Lâm Tiếu có rất ít cơ hội được trải nghiệm loại giao tiếp qua lại như này. Trước đây, ở trong trường học đều là các bạn học tới hỏi cô, cho dù là học sinh ở lớp cao hơn cũng đến xin lời khuyên của Lâm Tiếu, nhưng trong đội tập huấn quốc gia, Lâm Tiếu không còn là người ở một hướng mà đưa ra cách thức nữa, từ việc thảo luận với các bạn học chung đã giúp cô gặt hái được rất nhiều thứ.
Các bạn học chung trong đội tập huấn vẫn vậy, nhưng bởi vì do bầu không khí khác nhau, khi đến thăm đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh, mọi người đều sẽ tán gẫu về về âm nhạc, trò chuyện về truyền hình, nói đến trò chơi máy tính, còn trong khi tập huấn thì đều là nói đến toán học.