Trần Đông Thanh chỉ xuống dưới: “Viết tên của cậu đi.”
Lâm Tiếu: “Tên cũng phải viết à?”
Dưới sự cương quyết của Trần Đông Thanh, Lâm Tiếu lại viết thêm tên của mình.
Khi trả lại sổ cho Trần Đông Thanh, Lâm Tiếu hơi đỏ mặt, ký tên cho bạn không quen thì không tính, ký tên cho bạn cũ lâu năm của mình thật là khiến người ta rất ngại.
Lâm Tiếu thấy mặt của Trần Đông Thanh cũng hơi đỏ, mặc dù không đỏ lắm nhưng da của Trần Đông Thanh trắng quá nên hơi đỏ lên một chút là đã không giấu được rồi.
Xem ra Trần Đông Thanh cũng ngượng, thế thì cậu ấy còn bảo mình ký tên cho cậu ấy làm gì? Thật là lạ lùng.
Hai má Trần Đông Thanh hơi đỏ quay về khán đài làm bài, Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân cùng đến căn tin ăn quà vặt, sau đó vừa ăn vừa đi dạo.
Diệp Văn Nhân mua một túi kẹo mận, một viên kẹo vào miệng đã thấy chưa đến nỗi nhăn hết mặt mày, vừa nhăn mặt vừa đưa túi mận cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu đã chuẩn bị sẵn sàng ăn chua, sau đó lại ăn được một viên chua chua ngọt ngọt, mùi vị rất ngon.
Lâm Tiếu mua một gói mì ăn liền Gấu trúc nhỏ, sau khi để nguyên trong túi bóp nát ra mới bóc túi ra. Bốc một nhúm nhỏ cho vào lòng bàn tay, bốc một nhúm nhỏ nữa cho vào lòng bàn tay Diệp Văn Nhân.
Cứ như thế cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt, hai người như thể được quay về thời tiểu học vậy.
Sau đó Diệp Văn Nhân đưa Lâm Tiếu đi lên khán đài của lớp mình, lấy một quyển vở từ trong ba lô ra, kín đáo đưa cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu tỏ vẻ kinh ngạc: “Cậu cũng muốn bảo tớ ký à?”
Diệp Văn Nhân vỗ vai Lâm Tiếu: “Cái gì thế, không phải.”
“Cậu xem đi.” Diệp Văn Nhân mở vở ra.
Lâm Tiếu khẽ thốt lên: “Cái này là cậu vẽ đấy à?”
Diệp Văn Nhân lập tức thừa nhận.
Lâm Tiếu sốt sắng dở những trang sau ra, trong vơt đều là truyện tranh do Diệp Văn Nhân vẽ.
Lâm Tiếu đã đọc qua rất nhiều truyện tranh, truyện tranh của Diệp Văn Nhân nét vẽ mặc dù vẫn còn non nớt, nhưng đã rất đẹp rồi, hơn nữa nhân vật truyện tranh và cốt truyện đều do Diệp Văn Nhân tự nghĩ ra.
“Diệp Văn Nhân, cậu giỏi quá đi mất.” Lâm Tiếu kinh ngạc thốt lên.
Diệp Văn Nhân ngượng ngùng xua tay: “Cậu giỏi hơn tớ nhiều.”
Từ tận đáy lòng Lâm Tiếu thấy Diệp Văn Nhân rất giỏi, ngay sau khi tan học vừa về đến nhà cô đã phải kể ngay với mẹ chuyện này: “Mẹ, Diệp Văn Nhân bây giờ vẽ tranh đẹp cực kỳ.”
Lữ Tú Anh ngạc nhiên: “Con bé vẫn đang học vẽ mà.” Lữ Tú Anh nhớ là từ nhỏ Diệp Văn Nhân đã học vẽ ở cung thiếu nhi rồi, kiên trì bao nhiêu năm như thế, chắc hẳn phải có thu hoạch rồi.
Trung học cơ sở tổ chức hội thao hai ngày, trung học phổ thông tổ chức hội thao hai ngày thì cả bốn ngày Lâm Tiếu đều ra sân vận động xem rồi bây giờ lại quay về với những tháng ngày tự học.
Sau khi Hội thao mùa xuân kết thúc, cô Dương cho các bạn trong lớp “hồi tâm”, Lâm Tiếu cũng tự hồi tâm lại, quay lại những ngày tự học.
Nhưng học kỳ này Lâm Tiếu không tự học một buổi tối nào.
Thứ nhất là vì về nhà ăn cơm tối với mẹ, mẹ hay nói với Lâm Tiếu là ăn cơm ở nhà ăn không ngon bằng ăn ở nhà.
Hai là để nhận điện thoại, từ khi Lâm Tiếu ở đội tập huấn quốc gia về phải giữ liên lạc thường xuyên với các bạn trong đội tập huấn. Các bạn trong đội tập huấn gặp phải câu nào khó thì sẽ gọi cho Lâm Tiếu ngay, gọi điện cho Lâm Tiếu để nhờ giúp đỡ. Lâm Tiếu gặp câu nào khó không giải được cũng sẽ gọi cho các bạn trong đội tập huấn nhờ hỗ trợ.
Điều khiến Lâm Tiếu ngạc nhiên nhất là, cô thường xuyên nhận được điện thoại của Tôn Vĩ Nghĩa.
Người chẳng bao giờ nói chuyện trong đội tập huấn như Tôn Vĩ Nghĩa khi nói chuyện điện thoại lại hết sức bình thường.
Lúc Lâm Tiếu nghe thấy tiếng của Tôn Vĩ Nghĩa trong điện thoại lần đầu tiên, cô thầm nghĩ trong lòng, thì ra giọng của Tôn Vĩ Nghĩa là thế này, thật ra giọng của cậu ấy cũng rất dễ nghe.
Tối nào ăn cơm xong cũng thành thời gian Lâm Tiếu gọi điện trao đổi đề.
Ban ngày Lâm Tiếu tự học, buổi tối trao đổi bài, thời gian cứ thế trôi đi.
Mùa xuân năm nay, Lâm Tiếu đã nhận được thẻ chứng minh nhân dân đầu tiên, còn có cuốn hộ chiếu đầu tiên của mình.
Giữa mùa hè tháng 7, lần đầu tiên Lâm Tiếu bước chân ra khỏi nước mình, cùng sáu thí sinh khác trong đội tuyển quốc gia bay đến Toronto, sắp nghênh đón một trận chiến cuối cùng.