Lâm Tiếu cất cánh từ Bắc Kinh, ở giữa phải đổi chuyến bay hai lần.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu đến sân bay, nhìn Lâm Tiếu và các bạn học cùng đi tới cửa an ninh.
Lâm Tiếu xuất ngoại tham gia thi đấu, Lữ Tú Anh vừa mừng vừa lo: "Hầy, nếu con bé lớn hơn mấy tuổi thì mẹ đã yên tâm hơn rồi."
Lâm Tiếu nhảy lớp liên tục, mọi người xung quanh đều khen cô là thần đồng, đương nhiên Lữ Tú Anh cũng cảm thấy kiêu ngạo vì Tiếu Tiếu, nhưng Lâm Tiếu còn nhỏ tuổi như vậy đã xuất ngoại đến nơi xa như thế để thi đấu, Lữ Tú Anh không nén nổi lo lắng cô ở ngoài ăn có ngon không, ngủ có ngon không, có gặp phải phiền toái gì hay không.
Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ lo lắng của mẹ, tấm tắc một tiếng: "Con nói cả nhà chúng ta cùng xuất ngoại, đi xem Tiếu Tiếu thi đấu thì mẹ lại không chịu."
Lúc trước Lâm Dược Phi từng đề nghị rồi, tranh thủ dịp này xuất ngoại chơi một chuyến. Bọn họ có thể ngồi cùng một chuyến bay với Lâm Tiếu, đến nước ngoài thì ở khách sạn riêng, anh sẽ dẫn mẹ đi thăm thú phong cảnh nước ngoài, hiểu biết thêm về phong thổ nước ngoài.
Mặc dù không thể chứng kiến quá trình thi đấu của Tiếu Tiếu, nhưng nếu cùng đi cùng về một chuyến bay với Tiếu Tiếu, vậy thì chắc chắn mẹ sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng Lữ Tú Anh lại từ chối đề nghị này của Lâm Dược Phi không chút do dự.
"Tiếu Tiếu là đi thi đấu, chúng ta đi góp vui làm gì? Ngược lại có vẻ như không yên tâm với giáo viên dẫn đội vậy."
"Những bạn học khác đều tự đi, chỉ có Tiếu Tiếu là có phụ huynh đi theo, trông như Tiếu Tiếu không tự lập được vậy."
Mặc dù Lữ Tú Anh lo lắng cho Lâm Tiếu nhưng đó chỉ là nỗi lo về mặt tình cảm của một người mẹ thôi, về lý trí bà biết Lâm Tiếu rất độc lập và nhạy bén, chắc chắn có thể chăm sóc tốt bản thân khi đi theo giáo viên dẫn đội tham gia thi đấu.
Cuộc thi quan trọng như IMO, ngoài giáo viên dẫn đội ra thì tất nhiên còn nhận được sự chú ý từ khắp nơi. Lữ Tú Anh không muốn chỉ vì mình đi theo mà để người khác nảy sinh hiểu lầm gì.
Lâm Dược Phi nghe mẹ nói thế, cũng đồng ý là mẹ nói có lý, vì vậy vừa gật đầu vừa không nhịn được cười.
Lữ Tú Anh không hiểu ra sao: "Cười cái gì thế?"
Lâm Dược Phi vừa cười vừa nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Tiếu Tiếu thành người tai to mặt lớn rồi, chúng ta là người nhà cũng phải để ý mỗi tiếng nói cử động, không thể khiến Tiếu Tiếu mất mặt được."
Lâm Dược Phi cảm thấy em gái mình vẫn còn là một nhóc con, nên nghe mẹ nói thế thì cảm thấy khá thú vị.
Không ngờ Lữ Tú Anh còn gật đầu nghiêm túc: "Chứ còn gì nữa, chỉ có tổng cộng sáu học sinh đại diện cho quốc gia chúng ta tham gia IMO mà, sắp lên tin tức đó!"
Lữ Tú Anh dạy dỗ Lâm Dược Phi: "Từ trước tới nay Tiếu Tiếu chưa từng khiến người làm anh như con mất mặt."
Sự nghiệp của Lâm Dược Phi phát triển không ngừng, bây giờ cũng xem như là nhân vật có chút tiếng tăm. Lữ Tú Anh đã dạy Lâm Tiếu, ví dụ như chuyện làm ăn mà anh trai nói ở nhà, không thể nói với người ngoài được, ví dụ như nếu người ngoài đưa bao lì xì cho Lâm Tiếu để làm quà, trừ khi anh trai gật đầu, còn không thì không được nhận...
Lâm Dược Phi gật đầu, lúc ở ngoài Tiếu Tiếu luôn rất vâng lời, chưa từng làm gì mất mặt bên ngoài.
Lữ Tú Anh nói: "Vậy nên người làm anh như con cũng không thể làm Tiếu Tiếu mất mặt được."
"Tiếu Tiếu xuất ngoại sẽ tự biết chăm sóc tốt cho mình, chúng ta ở nhà chờ tin tốt của con bé là được." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Dược Phi bị mẹ nhắc nhở nghiêm túc như thế, cảm thấy mình oan muốn chết: "Mẹ à, không phải con thấy mẹ lo lắng nên mới nói thế sao?"
Còn bản thân Lâm Dược Phi chỉ là muốn tranh thủ cơ hội này để dẫn mẹ xuất ngoại đi chơi một chuyến thôi, anh không lo cho em gái đến mức như mẹ: "Mẹ à, mẹ yên tâm đi, năng lực tự lập của Tiếu Tiếu rất mạnh."
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu ngồi máy bay thời gian dài như vậy, trong lúc quá cảnh còn mất thời gian chờ, còn lâu hơn lúc ở trên máy bay.
Trong lúc quá cảnh, giáo viên dẫn đội dẫn sáu tuyển thủ đi ăn cơm, Lâm Tiếu muốn uống một chai coca ướp lạnh nhưng bị giáo viên dẫn đội cẩn thận ngăn lại, đổi thành coca nhiệt độ bình thường cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu uống một ngụm, cau mày, vẫn là coca ướp lạnh uống ngon hơn.
Giáo viên dẫn đội thấy biểu cảm của Lâm Tiếu, cười nói: "Ráng nhịn một chút đi, chờ các em thi đấu xong rồi, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn uống cái gì thì uống."