Dưới tình hình không được tiếp xúc với các thiết bị liên lạc, thầy Ứng và thầy Đinh không cách nào nhờ người khác giúp đỡ, chỉ có thể tự mình xử lý vấn đề của Trang Hiên.
Nhưng cả thầy Ứng và thầy Đinh đều đã tìm Trang Hiên để nói chuyện nhưng tình trạng của cậu vẫn không được cải thiện.
“Phải làm thế nào đây?” Cả hai thầy giáo đang bàn bạc xem nên xử lý vấn đề này thế nào.
“Hay là để các bạn học khuyên cậu bé thử?” Những gì hai thầy có thể làm được đều đã làm hết rồi, bây giờ chỉ có để các bạn học thử thôi.
Tách Trang Hiên ra, thầy Ứng và thầy Đinh kể lại tình hình hiện tại cho năm học sinh còn lại nghe, ánh mắt của hai thầy tập trung vào Lâm Tiếu, dù gì muốn tháo chuông cũng phải nhờ người buộc chuông.
Lâm Tiếu đối diện với ánh mắt của hai thầy, lên tiếng hỏi: “Thầy ơi, hai thầy đã dùng phương pháp giải tỏa căng thẳng nào rồi?”
Thầy Ứng và thầy Đinh kể ra hết một lượt các phương pháp đã thử qua: “Điều chỉnh hô hấp, vận động thích hợp, nghe nhạc, gấp giấy, đánh lạc hướng.”
Thật sự hai thầy đã thử hết tất cả những phương pháp mà mình biết.
“Đều không có tác dụng sao ạ?” Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi.
Hai thầy bất lực lắc đầu: “Không có tác dụng.”
“Hừm, phương pháp đánh lạc hướng có tác dụng tạm thời trong một thời gian ngắn.” Tần suất chạy vào nhà vệ sinh của Trang Hiên giảm từ mười phút xuống còn hai mươi phút một lần, nhưng họ không cách nào đánh lạc hướng sự chú ý của Trang Hiên quá lâu, Trang Hiên luôn suy nghĩ đến cuộc thi khiến mình căng thẳng.
Lâm Tiếu suy nghĩ một lúc, giữa mày thả lỏng ra: “Em có một cách có thể thử.”
“Nào, chúng ta bố trí hiện trường một chút. Em cần một người phối hợp với em, không đúng, phải hai người.”
Lâm Tiếu cúi đầu lật sách, lật ra một đề thi với độ khó năm sao, sau đó lướt mắt nhìn một lượt khắp phòng, đưa tay chỉ vào Tôn Vĩ Nghĩa: “Nào, đề thi này, cậu hãy suy nghĩ một cách giải sai đi.”
Tôn Vĩ Nghĩa hoang mang nhìn Lâm Tiếu, dùng ánh mắt để nói rằng mình không hiểu cô đang nói gì, cách giải sai sao?
Lâm Tiếu lại chỉ thêm một bạn học nữa: “Văn Mặc, cậu đi nói với Trang Hiên, Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa vì một đề thi mà cãi nhau rồi, cậu gọi cậu ấy đến xem náo nhiệt.”
Các bạn học đều đột nhiên tỉnh ngộ, Văn Mặc nói: “Ồ, cậu và Tôn Vĩ Nghĩa tranh luận đề thi này, cách giải của cậu là đúng, của Tôn Vĩ Nghĩa sai, cậu muốn gọi Trang Hiên đến để thử xem cậu ấy có thể phát hiện giữa hai cậu ai đúng ai sai có đúng không?”
Tôn Vĩ Nghĩa kiệm lời lại lên tiếng lần nữa, cậu quay đầu nhìn Lâm Tiếu: “Tại sao tớ phải làm sai?”
Lâm Tiếu nhìn Tôn Vĩ Nghĩa: “Đừng vội.”
Phòng bên cạnh, Trang Hiên không biết đã ra vào nhà vệ sinh bao nhiêu lần, sau đó đột nhiên Văn Mặc vội vàng đẩy cửa vào, bộ dạng hóng chuyện: “Trang Hiên, Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa cãi nhau rồi kìa.”
Trang Hiên hoảng sợ.
Nếu như người khác cãi nhau thì không sao.
“Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa sao?” Trong lòng Trang Hiên, Lâm Tiếu là một người rất tốt, người cũng như tên, rất hay cười. Còn về Tôn Vĩ Nghĩa thì càng không thể nào, Tôn Vĩ Nghĩa không phải là người câm sao? Sao lại còn biết cãi nhau vậy?
Văn Mặc giải thích: “Cãi nhau vì một đề thi đấy, đáp án của Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa không giống nhau, Lâm Tiếu kiên trì nói đáp án của mình đúng, Tôn Vĩ Nghĩa cũng khăng khăng nói đáp án của mình không sai, hai người nói qua nói lại, bây giờ họ đang tranh luận xem rốt cuộc là ai đúng.”
Trang Hiên tò mò: “Vậy rốt cuộc là ai đúng vậy?”
Văn Mặc lắc đầu: “Vẫn chưa rõ. Đề đó hơi khó, nhất thời bọn tớ không giải ra được, đang giải từng bước một để ra đáp án, cậu có muốn qua đó xem thử không?”
Trang Hiên lập tức đi theo Văn Mặc, Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa cãi nhau vì một đề thi, thật sự khiến người ta tò mò.
Hai người họ đều là thí sinh có trình độ đứng đầu trong đội tuyển quốc gia, mặc dù Trang Hiên không muốn thừa nhận chuyện này nhưng cậu hiểu rất rõ trình độ của mình vẫn còn kém Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa. Cậu còn cho rằng cả Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa đều có thể đạt được điểm tối đa trong cuộc thi IMO, không ngờ cuộc thi vẫn chưa bắt đầu mà hai người lại cãi nhau vì một đề bài như vậy rồi.
Là đề bài thế nào mới có thể khiến Lâm Tiếu hoặc Tôn Vĩ Nghĩa làm sai đây?
Trang Hiên tò mò đi theo Văn Mặc sang bên cạnh, sau khi thấy hai người họ cãi nhau vì một cái đề thì nghĩ thầm chắc đề này khó lắm.
Nhưng cách Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa “cãi nhau” cũng rất độc lạ, Lâm Tiếu vừa nói vừa viết, còn Tôn Vĩ Nghĩa thì hoàn toàn yên lặng, chỉ lấy một cây viết viết lại bài giải của mình lên trên giấy, mỗi lần viết xong một dòng thì chọc vào giấy vài cái ý bảo Lâm Tiếu qua xem.
Trang Hiên dở khóc dở cười nhào qua xem bài giải của cả hai, lúc mới bắt đầu thì nhìn đến mức đầu óc choáng váng, kết quả nhìn không hiểu bài giải của ai cả. Trang Hiên bình tĩnh lại, phát hiện nếu mình cứ xem như vậy thì sẽ không hiểu nên đã đọc lại đề lần nữa, bắt buộc bản thân phải có suy nghĩ riêng của mình mới được.
Ừm, đề này đúng là khó thật.