Trang Hiên lấy giấy nháp và bút trên bàn, viết suy nghĩ của mình ra rồi sắp xếp lại, sau đó nhìn sang bài giải của Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa thêm lần nữa.
Lần này, Trang Hiên dần dần có thể hiểu được, vẻ mặt cậu ngày càng nghiêm túc, cách giải của Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa không giống nhau, đồng thời cũng khác cách giải của Trang Hiên nghĩ ra. Haiz, cách giải của cả Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa đều cao siêu hơn cậu nhiều.
Trang Hiên nhìn tiếp xuống dưới, mặc dù cách giải của Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa cao siêu hơn thật nhưng vì đó không phải là cách giải mà cậu quen thuộc nên trông hơi tốn công. Trang Hiên vừa nhìn vừa dùng viết tính lại, một phút qua đi.
Đột nhiên Trang Hiên phát hiện cách giải của Tôn Vĩ Nghĩa có một vấn đề: “Đợi đã, chỗ này sai rồi.”
Trang Hiên lập tức quay đầu nhìn sang cách giải của Lâm Tiếu, đối chiếu hai bài với nhau, xác định cách giải của Tôn Vĩ Nghĩa có vấn đề nhưng cậu nhìn qua nhìn lại cũng cảm thấy không đúng lắm: “Đợi đã, sao tớ cứ cảm thấy cách giải của Lâm Tiếu cũng có vấn đề vậy?”
Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa nhanh chóng nhìn nhau.
Văn Mặc ho lên vài tiếng, giấu đi nụ cười của mình.
Trang Hiên nhìn trái rồi nhìn phải, càng ngày càng xác định được bài giải của cả hai đều sai cả, cậu cười lớn: “Hai cậu cãi qua cãi lại vậy mà cả hai bài giải đều sai tất.”
“Ở đây, ở đây đều không đúng, để tớ tính lại đáp án chính xác cho các cậu.”
Lâm Tiếu nhường chỗ lại cho Trang Hiên, cậu cũng ngồi xuống ghế một cách rất tự nhiên, bắt đầu kiên nhẫn tính toán. Độ khó của đề bài này đúng là rất cao, Trang Hiên mất một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tính ra được.
“Đây mới là đáp án chính xác.”
Vừa dứt lời cậu đã nghe thấy tiếng cười của thầy Ứng. Trang Hiên hoang mang nhìn thầy Ứng, không biết thầy đang cười cái gì.
Sau đó các học sinh đều cười.
Trang Hiên nhìn theo ánh mắt của các bạn, thấy mọi người đều nhìn lên chiếc đồng hồ trên bàn, lúc này cậu mới phát hiện mình đã ngồi hết một tiếng rưỡi đồng hồ.
Trong một tiếng rưỡi đó, cậu nhìn đáp án của Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa trước, sau đó lại viết đáp án của mình ra, hoàn toàn không nhớ đến chuyện phải đi vệ sinh.
Trang Hiên như bừng tỉnh, quay đầu nhìn sang Lâm Tiếu: “Các cậu cố ý đúng không?”
Lâm Tiếu chớp mắt nhìn Trang Hiên: “Không sao, xem ra sự căng thẳng của cậu không hề ảnh hưởng đến việc giải đề.”
“Cậu chỉ cần thấy đề là sẽ không suy nghĩ không căng thẳng, lúc thi nhìn thấy đề bài rồi thì không sao nữa.”
Trang Hiên nghe Lâm Tiếu nói thể đột nhiên yên tâm hơn.
Cậu quay đầu lại nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, kỳ lạ thật, rõ ràng cậu đã phát hiện mình không đi vệ sinh một tiếng rưỡi rồi nhưng cậu lại vẫn không muốn vào đó.
“Bệnh căng thẳng” của Trang Hiên được chữa khỏi như vậy, sau khi nghỉ ngơi một ngày, vào ngày mười, các thí sinh tham gia buổi khai mạc của cuộc thi IMO.
Ngày mười một chính thức bắt đầu thi, ngày đầu tiên thi ba câu, điểm tối đa mỗi câu là bảy điểm, thời gian thi tổng cộng bốn tiếng rưỡi đồng hồ.
Năm ngoái nước Mỹ giành được thành tích điểm tuyệt đối, năm nay đội tuyển Mỹ vẫn xem ngôi vị quán quân là thứ trong tay mình. Lúc vào phòng thi mỗi một thí sinh của đội tuyển Mỹ đều kiêu ngạo như con khổng tước.
Dù gì cuộc thi này cũng không như trên phim truyền hình, không có tiết mục dọa nạt nhau, mọi người đều trật tự tiến vào phòng thi.
Đối với những thiên tài hòa hoa phong nhã đây thì đứng hạng nhì tập thể vẫn chưa đủ, ai nấy đều nhắm chuẩn vào vị trí hạng nhất.
Ánh mắt của hai đội tuyển giao nhau giữa không trung, lúc chạm vào nhau còn tóe ra tia lửa điện.
Trước khi vào phòng thi Lâm Tiếu đưa tay ra, ý muốn bảo mọi người cùng nhau cố gắng. Sau khi các bạn học nhìn thấy thì lập tức đưa tay đặt chồng lên tay Lâm Tiếu, Tôn Vĩ Nghĩa ra vẻ chê bai nhìn năm người họ tay chồng tay lên nhau, nhưng dưới ánh mắt thúc giục của mọi người, cậu vẫn đặt tay mình lên trên cùng.
Tay sáu người chồng lên nhau, cùng hô lên một tiếng: “Cố lên.”
Lâm Tiếu ngồi trong phòng thi, nhận lấy đề thi IMO.
Lúc mở niêm phong bài thi ra, Lâm Tiếu lại nhớ đến Trang Hiên vừa mới tạm biệt nhau lúc nãy, có lẽ nhìn thấy đề thi thì Trang Hiên sẽ không căng thẳng nữa nhỉ?
Suy nghĩ này xẹt ngang qua đầu Lâm Tiếu, ngay vào khoảnh khắc cô nhìn thấy đề thi thì đã hoàn toàn quên mất Trang Hiên, quên mất bạn bè, thậm chí còn quên đi chính mình.
Trong mắt của Lâm Tiếu chỉ còn lại đề bài trên giấy.
Từ nhỏ cô đã tập được một thói quen là sau khi nhận được đề thi thì sẽ đọc sơ hết một lần, thói quen này vẫn không thay đổi, Lâm Tiếu đọc hết ba câu hỏi trên giấy một lượt, cơ thể khẽ run lên.
Cảm giác kích động lập tức lan ra khắp người Lâm Tiếu.
Một đề Toán hay chính là một tác phẩm nghệ thuật đáng quý.
Ngay lúc này Lâm Tiếu cứ như một người sưu tầm hiểu biết sâu rộng, cuối cùng cũng gặp được thứ quý giá mà mình mong ước bấy lâu nay.
Kiến thức môn Toán của Lâm Tiếu đúng là rất rộng, số đề cô đã giải sợ là gấp mấy chục lần số đề học sinh bình thường làm. Nhưng riêng ba đề bài đã được phiên dịch thành tiếng Trung Quốc nằm trước mặt, mỗi đề đều rất mới mẻ đối với Lâm Tiếu.
Tất nhiên mỗi một đề thi xuất hiện trong cuộc thi IMO sẽ không phải dạng đề thường xuyên gặp, tất cả đều là tác phẩm tinh vi tỉ mỉ của các bậc thầy.