Lâm Tiếu cũng đã tiếp xúc với rất nhiều đề thi IMO, không cần nhắc đến đề thi chính thức của năm ngoái, mỗi một đề thi Lâm Tiếu đều có thể thuộc làu. Trừ lần đó ra, IMO còn có truyền thống, mỗi một đề dự bị không được chọn thì sẽ không công bố ra cho đến trước kỳ thi tiếp theo, dùng làm đề luyện thi cho các nước tham gia.
Sau khi Lâm Tiếu vào đội tập huấn quốc gia thì không ngừng làm những đề dự bị không được chọn của năm trước. Mỗi một đề thi dự bị đều là báu vật trong mắt Lâm Tiếu, nhưng có lẽ hôm nay cô đã lạc vào cảnh giới kỳ lạ nào đó nên cảm thấy hoàn toàn khác hẳn, đề thi hôm nay Lâm Tiếu được thấy là báu vật trong các báu vật, mỗi một đề bài đều như đang tỏa sáng rực rỡ.
Không biết ba đề bài này lần lượt do nước nào ra nhỉ? Số đề bài được chọn của Trung Quốc thật sự quá ít, nếu như sau này có cơ hội thì cô rất muốn…
Suy nghĩ này lóe lên rồi vụt tắt khỏi đầu Lâm Tiếu, sau đó cô vùi đầu vào trong đề thi, quên mất cuộc thi, quên mất hạng nhất, quên đi đội tuyển Mỹ.
Trước đây, trong bốn tiếng rưỡi thi Lâm Tiếu đều cảm thấy bụng réo liên tục, năng lượng đầu óc tiêu hao cũng không hề ít, nhưng lần này Lâm Tiếu hoàn toàn đã bỏ quên cảm nhận của cơ thể mình.
Ngay vào giây phút này, cơ thể này chỉ giúp cô ngồi tại vững, đôi mắt của cô chỉ là để đọc đề, còn tay thì giúp cô viết ra những suy nghĩ trong đầu cô, sau đó giúp cô suy nghĩ cẩn thận hơn.
Cho đến khi làm xong hết cô mới dần dần hoàn hồn. Trong mấy giây hoàn hồn ấy, gương mặt Lâm Tiếu hiện lên sự hoang mang thoáng qua. Cô đang ở đâu? Cô đang làm gì ở đây?
Sau đó ý thức cô được kéo về, Lâm Tiếu nhớ ra mình đang trong phòng thi của cuộc thi IMO, vừa làm xong bài thi.
Lâm Tiếu giật nảy người lập tức nhìn lên đồng hồ trong phòng thi.
“Phù.” Cô thở phào một hơi, may quá may qua, thời gian vẫn còn kịp.
Quên mất thời gian trong phòng thi là một chuyện vô cùng nguy hiểm, bình thường Lâm Tiếu rất chú ý đến thời gian, không ngờ trong cuộc thi lớn như IMO lại quên mất nó.
Vẫn còn dư nửa tiếng đồng hồ, Lâm Tiếu kiểm tra lại đáp án mình vừa viết lần nữa, sau đó nhiều lần kiểm đi kiểm lại tên mình trên bài thi.
Thời gian làm bài kết thúc, Lâm Tiếu ra khỏi phòng thi, tập hợp với các bạn học khác.
“Lâm Tiếu, quả nhiên lúc tớ thi thì không hề căng thẳng chút nào.” Trang Hiên đã có mặt ở địa điểm tập hợp, sau khi thấy Lâm Tiếu lập tức tích cực phản ứng lại: “Lâm Tiếu, cách cậu đưa ra đúng là có tác dụng, cảm ơn cậu đã giúp tớ.”
“Cậu thi được không?” Trang Hiên tò mò hỏi.
Phó dẫn đội nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì lập tức nhắc nhở: “Không được so đáp án.”
Trang Hiên dùng tay che miệng mình lại: “Em không hỏi nữa.”
Lâm Tiếu thấy dáng vẻ hoạt bát của Trang Hiên thì đoán được chắc chắn cậu đã phát huy rất tốt trong lúc thi.
Phó dẫn đội không cho phép các thí sinh thảo luận về đề thi vòng một, sợ là nó sẽ ảnh hưởng đến trạng thái thi vòng hai vào ngày mai. Nhưng phó dẫn đội cũng âm thầm quan sát tình hình của các tuyển thủ, tinh thần của mỗi người đều không tệ, không hề mang dáng vẻ ủ rũ chán chường.
Nét mặt Tôn Vĩ Nghĩa hồng hào: “Sảng khoái thật.”
Mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Tôn Vĩ Nghĩa, Lâm Tiếu đứng bên cạnh gật đầu: “Đúng, sảng khoái thật.”
“Nhưng tiếc là chỉ còn vòng thi ngày mai thôi, nếu như có thể có thêm vài vòng thi nữa thì tốt biết mấy.” Lâm Tiếu cười nói.
Thầy phó dẫn đội nhìn Lâm Tiếu cười.
Bạn học bên cạnh vừa gật đầu hùa theo vừa dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Tiếu, Trang Hiên lên tiếng như không dám tin vào tai mình: “Lâm Tiếu à, cậu đáng sợ quá rồi đấy!”
Lâm Tiếu khôi phục lại nét mặt ban đầu: “Cậu không thấy đề thi hôm nay vô cùng đặc sắc sao?”
Thầy phó dẫn đội quan sát Lâm Tiếu, nếu Lâm Tiếu bắt đầu bàn về đề thi thì sẽ ngăn cô lại. Nhưng Lâm Tiếu lại không nói cụ thể về đề thi, cô chỉ như một nhà ẩm thực tham ăn, nhớ lại món quan hiếm lạ vừa mới thưởng thức.
Lòng thầy phó dẫn đội xúc động, có thể chỉ có người yêu thích môn Toán một cách đơn thuần như Lâm Tiếu mới có thể đi xa hơn trên còn đường này thôi.
Nhiệt huyết, nghị lực, có tính sáng tạo là những thứ mà người vừa đặt chân trên con đường này thường sẽ cảm thấy rất giả dối rỗng tuếch, nhưng càng đi trên con đường này thì mới phát hiện được những thứ đó mới là then chốt để tiếp tục đi về phía trước.
“Được rồi được rồi, sắp đến giờ cơm, nghỉ ngơi rồi, ngày mai còn phải đánh thêm một trận nữa đấy.”
Lúc này Lâm Tiếu mới cảm thấy đói đến mức ngực dán chặt vào lưng, chạy đến nhà ăn bổ sung năng lượng. Vì mùi hương của thức ăn rất bình thường nên ý nghĩa lớn nhất của bữa ăn này chính là để bổ sung năng lượng.
“Lâm Tiếu, cậu xem này.” Trang Hiên nhẹ giọng nhắc nhở Lâm Tiếu.