Hướng dẫn viên bên phía IMO sắp xếp cho đội tuyển Trung Quốc đương nhiên biết tiếng Trung Quốc rồi, vì thế trong quá trình vui chơi hai bên đã luyện khẩu ngữ cho nhau.
Sáu thí sinh cố gắng nói tiếng Anh với hướng dẫn viên, à không, chỉ có năm thí sinh thôi, từ đầu đến cuối Tôn Vĩ Nghĩa không hề lên tiếng, cả quá trình hướng dẫn viên đều nói tiếng Trung Quốc với các thí sinh của đội tuyển Trung Quốc.
Mọi người đều tách khỏi tiếng mẹ đẻ của mình, trao đổi với nhau một cách rất nhiệt tình.
Hai ngày sau là lễ bế mạc của cuộc thi IMO.
Vào giây phút Trang Hiên bước vào hội trường thì cơn căng thẳng đó lại đến nữa: “Tớ muốn đi vệ sinh.”
Lâm Tiếu dùng tay ấn Trang Hiên ngồi xuống: “Không được đi.”
Trang Hiên dùng ánh mắt không thể tin được để lên án Lâm Tiếu, Lâm Tiếu dùng ánh mắt thờ ơ để đáp trả lại: “Dù gì cậu cũng không phải muốn đi vệ sinh thật, ngồi ở đây cũng sẽ không tè ra quần đâu.”
Trang Hiên ngồi không yên, nhưng “những lời vô ích” trước buổi bế mạc lại dài như thế. Đại loại như là giới thiệu nội dung quá trình cuộc thi các thứ, mặc dù lý trí biết rõ đây là những tiết mục bắt buộc phải có trong lễ bế mạc nhưng đương nhiên các thí sinh đều không muốn nghe cái này, mọi người chỉ muốn biết bản thân thi được bao nhiêu điểm mà thôi.
Dưới ánh mắt chờ đợi, lo lắng của mọi người, cuối cùng cũng đã đến giây phút công bố điểm số.
Điểm thi IMO được công bố từ thấp đến cao.
“Thí sinh đạt được mười chín điểm gồm…”
Trang Hiên căng thẳng nắm chặt lấy cánh tay Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đau đến mức hít một hơi thật sâu. Trang Hiên vội vàng buông tay ra, căng thẳng đến mức nắm chặt hai tay lại, miệng lẩm bẩm câu: “Không có bọn mình, không có bọn mình.”
Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn sang cậu: “Không đến nỗi vậy chứ, mới có mười chín điểm thôi mà.”
Điểm tuyệt đối của cuộc thi IMO là bốn mươi hai điểm, Lâm Tiếu rất có lòng tin về mình trong lần thi này, cô nhìn dáng vẻ của các bạn nghĩ rằng mọi người thi cũng không tệ.
Vốn Trang Hiên không nên bắt đầu căng thẳng từ điểm mười chín mới đúng chứ.
Lâm Tiếu cười: “Cậu có thể đợi đến khi công bố danh sách thí sinh bốn mươi điểm rồi hãy căng thẳng cũng được.”
Thật sự bị Lâm Tiếu nói trúng rồi, sự căng thẳng của Trang Hiên ngày càng tăng lên.
Lúc công bố danh sách thí sinh phân khúc điểm hai mươi, Trang Hiên vô cùng căng thẳng.
Lúc công bố danh sách thí sinh ở phân đoạn điểm ba mươi thì Trang Hiên vô cùng vô cùng căng thẳng.
“Thí sinh đạt ba mươi tám điểm gồm…”
Trang Hiên vẫn nhắm chặt mắt lầm bầm câu nói khi nãy, y hệt như đang niệm kinh: “Không có bọn mình, không có bọn mình.”
Ước gì được nấy, danh sách thí sinh đạt ba mươi tám điểm không có tên của thí sinh trong đội tuyển Trung Quốc.
“Thí sinh đạt ba mươi chín điểm gồm…”
Trang Hiên: “Không có bọn mình, không có bọn mình… Đợt đã! Ba mươi chín điểm? Vậy có cũng được nhỉ?”
Lâm Tiếu đánh một cái lên cánh tay Trang Hiên: “Không có bọn mình, không có bọn mình.”
Lâm Tiếu dùng sức trợn tròn mắt nhìn Trang Hiên “không ôm chí lớn” bên cạnh một cái, tên của sáu thí sinh đội tuyển Mỹ vẫn chưa xuất hiện nữa đấy. Đương nhiên tên của thí sinh đội tuyển Trung Quốc cũng không thể xuất hiện rồi.
Danh sách ba mươi chín điểm sao lại có tên họ được chứ.
Lâm Tiếu nói: “Chúng ta đều lấy điểm tối đa!”
Danh sách đạt điểm ba mươi chín vẫn không có tên của đội tuyển Trung Quốc.
Bầu không khí xung quanh càng trở nên căng thẳng hơn, ngay cả không khí cũng như ngừng chuyển động, Lâm Tiếu có thể nghe thấy tiếng hít thở của đồng đội bên cạnh rất rõ ràng.
“Thí sinh đạt được bốn mươi điểm gồm…”
Có hai thí sinh của đội tuyển Mỹ xuất hiện trong danh sách này nhưng vẫn không có tên của đội tuyển Trung Quốc.
“Chúng ta thắng rồi? Chúng ta thắng rồi đúng không?” Trang Hiên kích động hỏi Lâm Tiếu, Tôn Vĩ Nghĩa ngồi bên cạnh trừng mắt với cậu, Trang Hiên lập tức im miệng.
“Thí sinh đạt bốn mươi mốt điểm gồm…”
Trang Hiên thấp giọng nói: “Có thể có tên được rồi, có thể có được rồi.”
Lâm Tiếu đập Trang Hiên một cái: “Câm miệng! Không có!”
Giọng nói của Trang Hiên đã bắt đầu run rẩy: “Chị gái thân yêu của tớ ơi, dã tâm của cậu cũng lớn quá rồi đấy, bốn mươi mốt điểm cũng không ưng, chẳng lẽ sáu người chúng ta được điểm tối đa thật sao?”
Sau khi người dẫn chương trình công bố xong tên người cuối cùng được bốn mươi mốt điểm Trang Hiên thẫn thờ: “Không có chúng ta thật sao? Tớ có nghe sót không?”
Nước Mỹ lại có thêm ba thí sinh trong danh sách này, nhưng đã đọc xong danh sách điểm bốn mươi mốt, cho đến tận bây giờ vẫn chưa xuất hiện bất kỳ tên thí sinh nào của đội tuyển Trung Quốc.
Cảm giác muốn đi vệ sinh của Trang Hiên lại ập đến nữa rồi, hai hàm răng của cậu đánh vào nhau: “Tớ tớ tớ, không lẽ tớ thi chỉ được mười tám điểm thôi đó chứ. Nên lúc bắt đầu đọc từ điểm mười chín mới không có tên tớ.”
Lâm Tiếu bất lực nhìn cậu một cái: “Là bắt đầu đọc từ điểm thấp nhất đấy.” Đọc từ điểm mười chín đương nhiên là vì điểm mười chín là thấp nhất, căn bản không có điểm mười tám.
Trang Hiên cảm thấy mình sắp không thở được nữa, nếu đã như vậy thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất, đó chính là…
“Thí sinh đạt được bốn mươi hai điểm gồm…”
“Lâm Tiếu, Tôn Vĩ Nghĩa, Trang Hiên, Du Minh Hủy, Thịnh Nguyên Vĩ, Nghiêm Tuấn Hiền.”
Đó chính là…
Sáu người của đội tuyển Trung Quốc, toàn đội đạt điểm tối đa.
Trong tiếng hoan hô và vỗ tay vang vọng khắp hội trường, Lâm Tiếu và các bạn cùng nhau đứng lên, bước lên bục phát biểu đang được chiếu rọi sáng rực kia.
Thấy Trang Hiên vẫn ngồi ở đó mãi không đứng dậy, Lâm Tiếu đưa tay kéo cậu một cái, Trang Hiên bị kéo dậy, không biết đã chạm phải cơ quan nào mà vụt một tiếng xông lên trước đi đầu cả đám.
Lâm Tiếu đứng trên đài phát biểu, khiêm tốn cúi đầu, một tấm huy chương vàng sáng lấp lánh được đeo trước ngực cô.
Cúp quán quân tập thể cũng được trao cho sáu người họ, sáu người họ đứng thành một vòng tròn, cùng nhau nâng cao chiếc cúp lên.
Ánh đèn nhấp nháy dưới sân khấu biến thành một mảng lớn.
Lâm Tiếu cố gắng hết sức duy trì nụ cười, khống chế khẩu hình miệng của mình nói rằng: “Trang Hiên, cậu đạp lên chân tớ rồi.”
Giữa tiếng tách tách của máy chụp hình, nụ cười rực rỡ của Lâm Tiếu đã mãi mãi được lưu giữ lại vào giây phút này.