So với trước khi thi đấu IMO các tuyển thủ của các đội tuyển quốc gia đã có xung đột, thì bầu không khí sau trận đấu thoải mái và hài hòa hơn rất nhiều. Trên đường trở về hai ngày trước, Lâm Tiếu trò chuyện với một số tuyển thủ nước ngoài và trở nên quen thuộc.
Trước khi về nước, mọi người đã trao đổi số điện thoại cùng với địa chỉ nhà với nhau, nhưng mà trong lòng cũng biết việc liên hệ xuyên quốc gia rất khó khăn. Hiện tại cho dù là gọi điện thoại xuyên quốc gia hay gửi thư xuyên quốc gia đều rất bất tiện, Lâm Tiếu cũng không biết sau khi trở về nước có còn liên lạc được với những tuyển thủ vừa mới quen này hay không.
Nhưng nói chính xác hơn, mối quan hệ giữa Lâm Tiếu và những người bạn mới giống như là “tri âm” hơn. Hai bên chỉ là có cùng sự yêu thích ở phương diện Toán học thôi, chứ không phải là tình bạn phát triển sau khi quen nhau lâu ngày nên việc chia tay cũng không có cảm giác quá buồn.
Lâm Tiếu lưu lại một câu thơ tiếng Trung trên trang bìa cuốn sổ tay của người bạn mới “Bốn bể có tri kỷ, thiên nhai tựa láng giềng”*.Sau đó cô giải thích ý nghĩa của câu thơ này bằng tiếng Anh.
(*) Câu này có ý nghĩa ở khắp năm châu bốn bể đều có bạn bè tri kỷ, tuy rằng xa cách xa nhau về mặt địa lý nhưng tình cảm vẫn sâu đậm vẫn gần gũi như hàng xóm láng giềng.
Bạn mới nhìn những chữ viết của Lâm Tiếu, khen ngợi chữ Hán nhìn rất đẹp.
Lâm Tiếu đỏ mặt, chữ viết của cô thật ra rất bình thường, chỉ có thể được coi là thanh tú. Nếu như Triệu Hiểu Long viết thì sẽ có thể để những người bạn ngoại quốc mở mang kiến thức về vẻ đẹp của thư pháp Trung Quốc.
Lộ trình máy bay trở về cũng giống như lúc đi, ở giữa đổi máy bay hai lần, Lâm Tiếu dành rất nhiều thời gian trên máy bay. Nhưng so với lần đầu tiên thì cảm giác hoàn toàn khác biệt, Lâm Tiếu trên máy bay trên đường trở về đều ngủ, cảm thấy chớp mắt một cái liền trở về Bắc Kinh ngay lập tức.
Mẹ và anh đến sân bay đón Lâm Tiếu. Đôi mắt của Lâm Tiếu nhạy bén, nhìn thấy mẹ và anh trước khi họ nhìn thấy mình, cô xách vali lon ton chạy đến: “Mẹ, anh!”
Lâm Dược Phi xoay đầu thấy Lâm Tiếu, đôi mắt anh đột nhiên đỏ lên.
Lâm Tiếu sợ ngây người: “Anh, anh sao lại khóc?”
Lâm Dược Phi lấy tay lau mắt: “Không có khóc, có côn trùng bay vào mắt.”
Lâm Tiếu lập tức tin tưởng, đưa tay lật mí mắt anh: “Em thổi cho anh.”
Trước khi Lâm Tiếu bay về nước, mẹ và anh đã biết tin vui thắng lớn cuộc thi IMO năm nay. Sáu tuyển thủ của đội Trung Quốc đều đạt điểm tối đa và giành huy chương vàng! Đương nhiên cũng là nhà vô địch!
Em gái cuối cùng cũng thực hiện được giấc mơ huy chương vàng của mình, Lâm Dược Phi nhìn thấy em gái với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt chạy về phía mình, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, vành mắt hơi đỏ lên.
Tất nhiên anh sẽ không đến mức khóc ở trước mặt mọi người.
Lâm Dược Phi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trong lòng chỉ còn lại vui mừng vì em gái mình đã giành được huy chương vàng. Lâm Dược Phi không chảy nước mắt nữa, nhưng mà em gái vẫn không bỏ qua cho anh, cô vừa lật mí mắt của Lâm Dược Phi lên vừa thổi, khiến cho nước mắt của Lâm Dược Phi chảy xuống.
Lâm Dược Phi vươn tay vỗ vỗ tay Lâm Tiếu: “Em sắp chọc mù mắt anh rồi.”
Lần này Lữ Tú Anh cũng giúp Lâm Dược Phi, nói với Lâm Tiếu: “Đừng chạm vào mắt của anh con, trên tay con có vi khuẩn.”
Lâm Tiếu rút tay về, nhìn anh còn vương nước mắt nói: “Cái này nhất định khiến côn trùng tuôn ra ngoài.”
Lâm Dược Phi nhìn em gái, thấy trên cổ em gái trống không, hỏi: “Huy chương vàng đâu?”
Lâm Tiếu chỉ vali: “Ở trong vali.”
Chẳng lẽ anh trai nghĩ cô sẽ đeo huy chương vàng trên cổ suốt quãng đường về sao? Như thế cổ cô không phải sẽ mệt đứt hơi sao?
Ba người đi đến bên cạnh xe ô tô, Lâm Tiếu vừa mới chuẩn bị đặt vali vào trong cốp xe, Lâm Dược Phi liền bảo Lâm Tiếu mở vali ra: “Lấy huy chương vàng ra nhìn xem.”
Lâm Tiếu nhìn thoáng qua mẹ, lén lút nháy mắt với anh: “Mở vali ở đây phiền phức quá, về nhà em cho anh xem.”
Nhưng mà anh trai hoàn toàn không nhận được ám chỉ của Lâm Tiếu, khăng khăng phải lập tức xem huy chương vàng ngay.
“Để cho mẹ và anh con xem trước đã.” Lữ Tú Anh cũng muốn xem huy chương vàng, vươn tay mở khóa kéo vali ra.