Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 896 - Chương 896.

Chương 896. - Chương 896. -

Ban công nhà mới cũng rất to và rộng rãi, máy giặt vẫn đặt ngoài ban công như cũ, trên nóc ban công có lắp đặt giàn phơi đồ. Nhưng mà nó không chiếm không gian, ở giữa ban công có một chiếc bàn trà nhỏ, hai cái ghế và một chiếc xích đu.

Lâm Tiếu ngồi trên ghế xích đu, phơi nắng và đu đưa.

Lâm Dược Phi thấy em gái vậy mà còn “hưởng thụ”, bất lực nhắc nhở: “Mùa hè trời nắng to thế mà em không nóng sao?”

“Em xem xong rồi thì đi thôi, dẫn em đi xem nhà của anh, nhà của anh còn đẹp hơn.”

Lâm Tiếu theo anh trai xuống lầu rồi lại lên lầu, đi vào căn nhà mà anh nói “còn đẹp hơn”, thấy anh dùng giọng điệu khoe khoang nói: “Thế nào, nhà này thật đẹp hơn phải không?”

Lâm Dược Phi vẫn luôn không thích phong cách Mỹ do em gái mình lựa chọn, cảm thấy rằng mình trang trí kiểu Trung Quốc mới là trang trí tinh tế.

Lâm Dược Phi chỉ vào bức bình phong phía sau sô pha làm cảnh trong phòng khách: “Đẹp chứ?”

Còn có bức tranh trong nhà, bàn trà bằng gỗ, bình hoa cổ kính.

Lâm Dược Phi không có mua đồ cổ, người làm kinh doanh nếu bắt đầu mua đồ cổ, chẳng khác nào đào một lỗ trong ví của mình, để những “người buôn đồ cổ” móc tiền từ bên trong.

Nhưng mà Lâm Dược Phi mua đều là tranh của các bậc thầy đương đại, hoặc là các tác phẩm nhái như thật, tất cả phối hợp trong phòng có mười phần ý vị.

Đáng tiếc Lâm Tiếu cũng không có khen anh mình như ý muốn, cô cau mày nhìn ghế sô pha trong phòng khách, trên ghế sô pha lại có đệm êm, nhưng tay vịn của ghế sô pha là làm bằng gỗ cứng, cho nên không để dựa đầu vào.

Còn có đầu giường cứng, ghế ăn cứng.

Lâm Tiếu nở nụ cười với anh: “Anh thích là được.”

Lâm Dược Phi tặc lưỡi: “Nhóc con như em, không biết thưởng thức.”

Lâm Tiếu: “Em đương nhiên biết thưởng thức, anh giúp mẹ và em trang trí căn nhà thật sự rất đẹp!”

Lâm Tiếu nghĩ đến anh trai vừa bận rộn công việc, vừa bất kể là trời đông giá rét hay là còn nóng bức chạy tới chạy lui đến nhà mới, cô cảm ơn nói: “Anh vất vả rồi.”

Lâm Dược Phi nghe em gái nói như vậy lại cảm thấy lúng túng, đưa tay kéo tóc đuôi ngựa của Lâm Tiếu một cái: “Buồn nôn.”

Trên đường lái xe về nhà, Lâm Dược Phi khoe khoang với em gái: “Chị Tiểu Vân của em rất thích kiểu trang trí phong cách Trung Quốc mới của anh.”

Thẩm Vân và Lâm Dược Phi có sở thích giống nhau, đều thích phong cách Trung Quốc mới.

Lâm Tiếu cảm thấy việc này thật là vừa vặn, mọi người đều thích nhà mới của mình.

Lâm Dược Phi: “Mẹ chúng ta nhất định cũng thích phong cách Trung Quốc mới, vì chiều theo em mới nói thích phong cách Mỹ.”

Lâm Tiếu không tin: “Mẹ là thật lòng thích mà.”

Lâm Dược Phi: “Vậy em về nhà thử hỏi mẹ xem.”

Việc đầu tiên sau khi Lâm Tiếu về nhà là hỏi mẹ rằng trong hai ngôi nhà mới mẹ thích nhà nào hơn. Lữ Tú Anh đã sớm nhìn ra hai anh em đang cãi nhau, bà bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai anh em một người là ông chủ một công ty, còn người kia vừa đạt huy chương vàng cuộc thi IMO, nhưng đều là nhân mô cẩu dạng[1], về nhà thì đứa này tranh đứa kia như trẻ con.

[1] Nhân mô cẩu dạng: chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

“Mẹ đều thích cả, mẹ đều thích cả, nhanh đi rửa tay ăn cơm thôi.”

Lâm Tiếu hít hít cái mũi, ngửi thấy mùi giấm chua: “Hôm nay ăn gì vậy ạ?”

Lữ Tú Anh: “Ăn sủi cảo.”

Khi ở ngoài về nhà thì ăn sủi cảo: “Con từ nước ngoài trở về phải một bữa ăn sủi cảo.” Chúc mừng Lâm Tiếu đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi IMO, cũng nên ăn sủi cảo.

Lữ Tú Anh đặt đĩa giấm cùng đường tỏi lên bàn, đưa tương cay cho Lâm Tiếu: “Con muốn thêm bao nhiêu ớt cho vào giấm của mình thì tự cho vào đi.”

Khi sủi cảo nóng hổi bốc khói được lấy ra khỏi nồi, cái đầu tiên Lâm Tiếu không chấm giấm, muốn nếm thử hương vị nguyên bản của sủi cảo.

Cô cắn một miếng, nước súp bên trong gần như chảy ra ngoài, mùi thơm của thịt trong nhân bánh hòa quyện với mùi bột mì của vỏ bánh trong miệng, Lâm Tiếu hài lòng nói: “Chỉ có thịt!”

Nhân sủi cảo mẹ làm chỉ có thịt, hai phần mỡ tám phần nạc, không trộn thêm rau quả gì, chỉ nêm hành lá và nước gừng.

Lâm Tiếu thích nhất sủi cảo nhân thuần thịt, so với thịt heo cải trắng, thịt heo rau hẹ, thịt heo phối với hết thảy đồ ăn đều ăn ngon hơn cả.

Nhưng mà mà rất ít khi nấu sủi cảo như vậy, mẹ cảm thấy Lâm Tiếu nên ăn rau xanh mỗi bữa ăn.

Sủi cảo nhân thuần thịt ăn như thế nào cũng đều ngon, Lâm Tiếu ăn một cái chấm giấm, ăn một cái không chấm giấm, ăn một hơi hai mươi cái.

Lâm Dược Phi càng ăn nhiều hơn, lúc Lâm Tiếu ăn một cái sủi cảo thì anh có thể ăn hai cái, anh ăn gần bốn mươi cái.

Lữ Tú Anh bận rộn múc thêm cho anh em hai người một chén canh sủi cảo nữa: “Uống chút canh đi, nước canh thành thức ăn.”

“Hai đứa đều có hai cái dạ dày, một cái lúc ăn cơm bình thường, cái còn lại là ăn sủi cảo.”

Bình Luận (0)
Comment