Mỗi lần ăn sủi cảo gói, hai anh em đều ăn lượng cơm nhiều hơn lúc bình thường nhiều.
Lâm Tiếu: “Sủi cảo ăn ngon mà.”
Lữ Tú Anh đau lòng nói: “Ra nước ngoài ăn cơm không ngon sao?”
Sau khi ăn hai mươi cái sủi cảo, ánh mắt của Lâm Tiếu vẫn dừng ở chỗ sủi cảo còn lại trên đĩa.
Lữ Tú Anh nói: “Buổi tối mẹ sẽ chiên cho con.”
Lâm Tiếu nghe vậy thì gật gật đầu, sủi cảo còn sót lại chiên lên là ăn ngon nhất, không thua gì sủi cảo vừa mới lấy ra khỏi nồi.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tiếu giúp đỡ dọn dẹp bát đũa, Lữ Tú Anh đuổi cô ra ngoài: “Ở bên ngoài vất vả nhiều ngày như thế, về nhà nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Nhưng mà Lâm Tiếu chỉ ở nhà nghỉ ngơi một đêm, bắt đầu từ ngày hôm sau sẽ có vô số việc chờ cô bận rộn.
Sáng sớm ngày hôm sau cô Dương liền gọi Lâm Tiếu đến trường, căn dặn cô mặc đồng phục của trường Trung học số 1, có nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu đứng ở cổng trường, sau lưng là dòng chữ “Trường Trung học cơ sở số 1”. Nhiếp ảnh gia được trường mời đến mất hơn nửa giờ để chụp ảnh cá nhân của Lâm Tiếu, ảnh chụp chung với chủ nhiệm lớp và lãnh đạo trường.
Cô Dương còn thông báo với Lâm Tiếu: “Mấy ngày tới sẽ có đài truyền hình và mấy nhà báo đến phỏng vấn, bây giờ đang đặt lịch hẹn, sau khi chốt thời gian, cô sẽ cho em một thời gian biểu.”
Lâm Tiếu choáng váng, vậy mà cần có thời gian biểu nữa sao?
“Em phải tiếp nhận bao nhiêu cuộc phỏng vấn ạ?”
Cô Dương: “Khoảng năm sáu lần.”
Tuy nhiên trên thời gian biểu mà Lâm Tiếu nhận được lại có tổng cộng tám lần.
Lâm Tiếu rên rỉ một tiếng: “Chúng ta không thể để họ đến phỏng vấn một lần sao ạ?”
“Những câu hỏi mà họ muốn phỏng vấn em hẳn là sẽ không khác nhau mấy đâu. Mọi người cùng nhau phỏng vấn trong phòng họp, em sẽ giải quyết hết một lần duy nhất.”
Cô Dương cười: “Đây không phải là họp báo sao?”
Lâm Tiếu lập tức đỏ mặt, nghe nói buổi họp báo là sự kiện của nhân vật lớn, cô ngượng ngùng nói: “Vậy dựa theo thời gian biểu tiếp từng người thôi ạ.”
Không nghĩ đến cô Dương vậy mà đồng ý với kiến nghị của Lâm Tiếu: “Từng người đến thực sự quá phiền phức, vậy cứ làm theo lời em nói, gọi tất cả phóng viên tập hợp lại rồi tổ chức cho em một buổi họp báo.”
Lâm Dược Phi nghe nói rằng em gái mình sẽ tổ chức “cuộc họp báo” tại trường Trung học số 1, đôi mắt của anh trừng lớn như chuông đồng.
Lữ Tú Anh ở bên cạnh cười nói: “Bị em gái của con vượt mặt rồi nhỉ?”
Lâm Dược Phi còn chưa có cơ hội được tổ chức họp báo.
Đương nhiên Lâm Dược Phi sẽ không ghen tị với em gái mình, hơn nữa anh là ông chủ một công ty xây dựng, không có việc gì thì tổ chức một cuộc họp báo làm gì?
“Nếu mà mở họp báo thật, vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.” Lâm Dược Phi lắc đầu, chỉ sợ là nhà sẽ sập.
“Tiếu Tiếu ngày mai mặc quần áo gì, nếu không đến trung tâm thương mại mua một bộ mới?” Lâm Dược Phi cảm thấy một sự kiện lớn như vậy, em gái anh nhất định phải ăn mặc xinh đẹp rực rỡ nở mày nở mặt mới được.
Lâm Tiếu lập tức nói: “Cô Dương nói phải mặc đồng phục học sinh.”
Lâm Dược Phi không cam lòng nói: “Mặc đồng phục học sinh sao… vậy anh dẫn em đi cắt tóc trang điểm.”
Lữ Tú Anh ở bên cạnh trừng mắt với Lâm Dược Phi: “Con đừng có cho mấy ý tưởng vớ vẩn đó nữa, con thấy đồng phục học sinh phối với mái tóc lòe loẹt phù hợp sao?” Trang điểm càng không cần thiết, Tiếu Tiếu năm nay mới mười bốn tuổi, trang điểm gì mà trang điểm.
Việc này Lâm Tiếu đương nhiên đứng về phía mẹ, mẹ nói một câu cô liền gật đầu một cái.
Lâm Dược Phi cũng không còn cách nào khác ngoài việc tiếc nuối từ bỏ cơ hội để em gái mình “phong quang”, anh yên tĩnh một lúc lại hỏi: “Vậy còn bản thảo trong buổi họp báo thì sao? Dù sao nói cái gì thì em phải chuẩn bị trước đó.”
Lâm Tiếu không nghĩ đến phải viết bản thảo trước: “Thì phóng viên hỏi cái gì em trả lời cái đó thôi, nói thật là được rồi.”
Lâm Dược Phi: “Những lời nói ở hiện trường đều là lời nói thông thường. Em nên viết bản thảo trước để gọt giũa trau chuốt, viết cái gì mà phép so sánh, phương pháp tu từ nữa. Đến lúc phát biểu, ồ, văn chương rực rỡ, khí thế như cầu vồng.”
“Đúng, đúng, đúng, phải sử dụng thêm mấy câu thành ngữ…”
Lâm Tiếu bảo anh trai đừng đưa ra những “ý tưởng tồi” cho cô nữa: “Giải thưởng em giành được chính là cuộc thi về Toán học, chứ không phải cuộc thi về Văn học.”
Não của anh trai thật là kỳ quái, đọc thuộc lòng các câu nói với phóng viên, thật là quá xấu hổ.
Trong nhà vẫn còn mẹ là chỗ dựa đáng tin cậy, mẹ mang đồng phục đã được giặt sạch sẽ của Lâm Tiếu ủi qua một lần, treo vào trong tủ quần áo. Ngày hôm sau, Lâm Tiếu mặc một bộ đồng phục học sinh rộng rãi được ủi phẳng phiu bước vào phòng họp lớn đầy ắp các phóng viên.