Trong phòng họp lớn có nhiều người hơn Lâm Tiếu tưởng tượng, ngoại trừ các phóng viên thì còn có các giáo viên và lãnh đạo trường Trung học số 1. Lâm Tiếu chỉ biết có cô Dương, hiệu trưởng và chủ nhiệm văn phòng giảng dạy, những giáo viên còn lại cũng quen mắt, nhưng Lâm Tiếu không có cách nào để ghép mặt và tên của họ cho phù hợp.
Nhưng cũng không sao cả, hôm nay Lâm Tiếu là nhân vật chính duy nhất.
Các câu hỏi của phóng viên đều liên quan đến việc học Toán và cuộc thi IMO, Lâm Tiếu vừa thành thật lại thẳng thắn trả lời các câu hỏi của phóng viên.
Lâm Tiếu trả lời các câu hỏi một cách rõ ràng mạch lạc, phản ứng nhanh nhẹn, tất cả các phóng viên đều âm thầm khen ngợi cô.
“Bạn học Lâm Tiếu, tháng chín năm nay bạn sẽ nhập học lớp vị thành niên của Đại học Bắc Kinh. Xin hỏi mục tiêu của bạn trong giai đoạn tiếp theo ở trường đại học là gì?” Một vị phóng viên hỏi.
Lâm Tiếu: “Dạ tiếp tục học ạ.”
Biển học không bờ, trong đại dương Toán học rộng lớn, Lâm Tiếu chỉ vừa mới chèo một chiếc thuyền nhỏ đến bến bờ bên kia mà thôi. Lần này tham gia cuộc thi IMO, Lâm Tiếu đã được mở rộng tầm nhìn, khiến Lâm Tiếu cảm nhận sâu sắc hơn những ảo diệu vô tận của Toán học.
“Bạn có mục tiêu cụ thể nào nữa không?” Một phóng viên không hài lòng với câu trả lời của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu nghĩ cái gì liền nói cái đó: “Ừm… nếu sau này có cơ hội, em muốn ra đề cho cuộc thi IMO.”
Lâm Tiếu bị mê hoặc bởi những đề bài tinh tế và huyền diệu như những tác phẩm trân quý. Hiện tại cô chỉ là người thưởng thức vật phẩm quý giá, cô hi vọng cô có thể tự mình tạo ra trân phẩm trong tương lai.
Các phóng viên lập tức ghi lại lời nói của Lâm Tiếu.
Cùng lúc đó, tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên trong phòng họp, lúc này hai mắt của Lâm Tiếu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, các phóng viên không hẹn mà đều muốn ghi lại khoảnh khắc này.
Tiếp theo là chụp ảnh tập thể, chụp ảnh tập thể, chụp ảnh tập thể, chụp ảnh, chụp ảnh và chụp ảnh…
Lâm Tiếu chụp ảnh chung với cô Dương, chụp ảnh với hiệu trưởng… Chụp ảnh ở cổng trường, chụp ảnh ở phòng học… Chụp ảnh đeo huy chương vàng, chụp ảnh giơ cao huy chương vàng lên…
Chụp đến cuối cùng, Lâm Tiếu cảm thấy khóe miệng của mình cười đến mức cứng ngắt.
Cuối cùng cũng về đến nhà, Lâm Tiếu cắm đầu vào ghế sô pha: “Cũng may là cô Dương giúp con tổ chức có một ngày.”
Cô Dương thật là anh minh, nếu mà liên tục bốn năm ngày như thế này, Lâm Tiếu không biết liệu mình sẽ mệt chết trước hay là nhàm chán chết trước.
Tuy nhiên hôm nay Lâm Tiếu lại nhận được một nhiệm vụ không thể từ chối khác, không thể không viết một bản thảo đại loại như vậy nữa.
“Ngày 20 tháng 8, con sẽ trở lại trường Trung học số 1 để đọc diễn văn trước toàn thể học sinh trường.”
Học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông đều phải có mặt, phụ huynh cũng có thể đến nghe, tự nguyện đến, không bắt buộc.
Khán phòng và nhà thi đấu của trường Trung học số 1 không thể cùng lúc chứa nhiều người như vậy, bài diễn văn chỉ có thể được tổ chức ở sân thể dục lớn. Lâm Tiếu phát biểu trên bục đại biểu, phụ huynh và học sinh đứng trên sân thể dục lớn lắng nghe.
Lâm Tiếu nghĩ đến cảnh tượng đó liền muốn ngất đi.
Tuy cô không chỉ có một lần đọc diễn văn dưới cờ, nhưng lần này đọc diễn văn số người nghe đông gấp đôi so với đọc dưới cờ.
Hơn nữa mà còn lại trong lúc nghỉ hè gọi các bạn học vào trường, khiến mọi người mất hết nửa ngày nghỉ hè.
“Hắt xì.” Lâm Tiếu xoa xoa mũi, chẳng lẽ có bạn học nào nói xấu cô rồi sao?
Thời gian được chọn vào ngày 20 tháng 8 vì một lý do rất đơn giản, bởi vì cuối tháng 8 Lâm Tiếu sẽ đến Đại học Bắc Kinh báo danh, sinh viên năm nhất trước khi vào học chính thức cần phải huấn luyện quân sự.
Các giáo viên của trường Trung học số 1 muốn Lâm Tiếu hoàn thành đọc bài diễn văn trước khi cô vào đại học.
Lữ Tú Anh rất vui mừng khi biết tin này: “Vậy mẹ và anh của con có thể đi không?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Được ạ, phụ huynh đều có thể đến.”
Lữ Tú Anh lập tức nói: “Vậy chúng ta nhất định phải đi, để anh chụp ảnh cho con.”
Lâm Tiếu nghe đến việc chụp ảnh thì đau đầu, hôm nay cô chụp quá nhiều ảnh.
Tiếu Tiếu phải đọc diễn văn trước phụ huynh và học sinh của sáu khối trường trung học cơ sở và trung học phổ thông. Lữ Tú Anh nghĩ đến cảnh tượng đó thì cảm thấy rằng khung cảnh đó cực kỳ đẹp đẽ.
“Sáu khối trong trường Trung học số 1 của con có bao nhiêu người?” Lữ Tú Anh tính toán sơ bộ tổng số phụ huynh và học sinh vượt quá số lượng công nhân viên chức trong xưởng dệt bông.
“Thật đáng kinh ngạc, trong xưởng mở đại hội, giám đốc xưởng phát biểu cũng không có nhiều người nghe đến như vậy.” Lữ Tú Anh xúc động nói.