Vào buổi tối, khi Lâm Dược Phi về nhà thấy Lâm Tiếu ngồi ở bàn học cau mày không biết đang viết gì, nói với mẹ: “Tiếu Tiếu đã không nghỉ ngơi hai ngày rồi, vừa về nhà đã học bài rồi?”
Lữ Tú Anh thở dài một tiếng, ra hiệu cho Lâm Dược Phi nhỏ giọng một chút: “Tiếu Tiếu đang viết bản thảo cho bài phát biểu cho buổi đọc diễn văn.”
Lữ Tú Anh nóng lòng muốn chia sẻ tin tức Lâm Tiếu sẽ đọc diễn văn với phụ huynh và học sinh toàn trường cho Lâm Dược Phi, hỏi: “Ngày 20 tháng 8 con có rảnh không?”
Lâm Dược Phi: “Vậy nhất định phải rảnh rồi!”
Lâm Tiếu cũng không nghiêm túc trong việc viết bản thảo cho bài phát biểu như khi viết đề các bài toán, cô nghe hết cả cuộc nói chuyện giữa mẹ và anh trai bên tai, viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp, viết một câu lại gạch bỏ nửa câu, rồi nhảy ra khỏi ghế uống nước.
“Anh, đều là lỗi của anh hết đó.” Lâm Tiếu nói với anh.
Lâm Dược Phi: “Anh có lỗi gì?”
Lâm Tiếu: “Hôm qua anh bảo em viết một bản thảo, kết quả là em thực sự phải viết bản thảo.”
Né bản thảo “họp báo”, lại tránh không được bản thảo ở đại hội toàn trường.
Lâm Dược Phi cười to: “Vậy em cũng đừng viết bản thảo cho đại hội toàn trường, chỉ cần đứng thẳng trên bục đại hội ứng biến tại chỗ, nghĩ gì nói nấy thôi.”
Lâm Tiếu hung hăng trừng mắt nhìn anh trai, cô đang vắt óc suy nghĩ viết bản thảo, nhưng vẫn còn chưa nghĩ ra nên nói gì với phụ huynh và học sinh. Nếu là tùy cơ ứng biến, cô sẽ mắt to trừng mắt nhỏ với phụ huynh và học sinh của sáu khối.
Cũng may đại hội là vào ngày 20 tháng 8, Lâm Tiếu còn tầm một tháng nữa, có thể kéo dài thời gian một chút.
Cô loay hoay với bản thảo trên bàn học cả ngày, viết không ra thì đi uống ly nước, đi vệ sinh, ăn chút trái cây và đồ ăn vặt, số lần uống nước và đi vệ sinh gấp đôi bình thường.
Ăn trái cây và đồ ăn vặt no đầy bụng, đến cơm tối cũng không thể ăn nổi.
Mẹ cảm thấy Lâm Tiếu ở bên ngoài ăn không ngon, vì vậy những ngày này bà chế biến đa dạng đồ ăn ngon cho Lâm Tiếu ăn. Mẹ biết anh không có tăng ca, vì vậy nhờ anh tan tầm trên đường về nhà mang giùm về một con gà quay.
Khi món gà quay được bưng lên bàn, trước tiên mẹ xé một chiếc đùi gà lớn cho Lâm Tiếu, không phải là đùi gà nhỏ bên dưới mà là chân bị cong.
Bụng đã no căng, Lâm Tiếu nhìn thấy đùi gà to như vậy, cả người đều phát sầu chết, lập tức gắp bỏ vào chén của anh.
Lữ Tú Anh nhanh chóng xé một cái khác đặt vào chén của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu vội vàng gắp lại cho mẹ: “Mẹ, mẹ ăn đi.”
Lữ Tú Anh: “Con ăn đi, mẹ ăn những chỗ khác cũng như nhau cả thôi.”
Lâm Tiếu kiên quyết gắp đùi gà lớn cho mẹ ăn.
Lữ Tú Anh từ chối không được, cắn một miếng đùi gà với vẻ mặt xúc động: “Tiếu Tiếu thật sự đã trưởng thành rồi.”
Lâm Dược Phi liếc nhìn em gái, hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô.
Lâm Tiếu liều mạng nháy mắt với anh, nếu mẹ mà biết là cô ăn quá nhiều đồ ăn vặt không ăn nổi cơm sẽ mắng cô mất.
Lâm Dược Phi bất đắc dĩ lắc đầu, trấn an Lâm Tiếu: “Nếu bây giờ em phá nóc nhà của chúng ta, mẹ cũng sẽ không mắng em đâu mà còn sẽ nói em phá rất tốt.”
Lâm Tiếu trừng mắt nhìn anh, sao anh có thể nói như vậy trước mặt mẹ?
Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi không đầu không đuôi nói mấy lời này, kỳ quái hỏi: “Tiếu Tiếu thế nào?”
Lâm Tiếu đá vào đùi anh trai dưới gầm bàn, Lâm Dược Phi giơ chân lên, lập tức giẫm lên chân Lâm Tiếu dưới gầm bàn làm cho cô không thể nhúc nhích được.
Lâm Tiếu đau quá nhưng cô không dám tố cáo với mẹ.
Lâm Dược Phi khiêu khích nhìn em gái, chậm rãi nói: “Không có việc gì ạ, Lâm Tiếu rất tốt.”
Lâm Tiếu buộc phải gật đầu phụ họa với anh trai, cô không sao, cô không có việc gì.
Ngày hôm sau, Lâm Tiếu tiếp tục ngột ngạt với bản thảo ở nhà, cũng không dám ăn nhiều đồ ăn vặt nữa. Chuông điện thoại trong nhà vang lên, Lâm Tiếu nóng lòng chạy đi nhận điện thoại.
Là Vương Hồng Đậu gọi tới, hẹn Lâm Tiếu ra ngoài chơi, Lâm Tiếu không chút do dự đồng ý: “Được, được.”
Chỉ cần không phải viết bản thảo, bây giờ muốn cô làm gì cũng được.
“Lâm Tiếu, cậu ăn KFC chưa?” Vương Hồng Đậu hỏi.
Lâm Tiếu nói mình đã ăn rồi, Vương Hồng Đậu nói cô bé còn chưa có được ăn. Tất nhiên Lâm Tiếu không có chút ngần ngại đi ăn lần nữa. Cuối cùng, qua điện thoại quyết định, Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh vẫn là bốn người bạn cũ, giữa trưa ngày mốt bốn người bọn họ sẽ gặp nhau ở cửa KFC.
Vừa cúp điện thoại của Vương Hồng Đậu, điện thoại trong nhà lại vang lên, Lâm Tiếu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, có mấy phần không thể tin được: “Cô giáo Từ!”
Đó thật sự là cô giáo Từ!
Cô giáo Từ ở đầu dây bên kia cười nói: “Em vừa nghe đã nhận ra ngay rồi.”
“Lâm Tiếu, gần đây em có thời gian hay không? Trở về trường tiểu học mở một cuộc tọa đàm được không?” Cô giáo Từ mở lời mời Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu im lặng, cô vẫn còn chưa viết bản thảo cho bài phát biểu xong, vậy mà cô phải viết bản thảo cho bài phát biểu thứ hai sao?
Đột nhiên Lâm Tiếu nảy ra ý tưởng, cô có thể sử dụng chung một bản thảo cho hai bài phát biểu mà.
Lâm Tiếu hứa với cô giáo Từ: “Dạ được ạ.”
Bản thảo bài phát biểu cô cay đắng khổ cực để viết, đáng giá được dùng đến hai lần.