Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 900 - Chương 900.

Chương 900. - Chương 900. -

Bởi vì Lâm Tiếu sẽ trở lại trường tiểu học để diễn thuyết nên nơi hẹn của cô, Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đã được đổi thành trường tiểu học Đường Giải Phóng.

Bốn người cùng nhau trở về tiểu học Đường Giải Phóng, nhìn thấy họ, cô giáo Từ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Bốn người các em còn chơi chung với nhau à? Rất tốt, rất tốt."

Vương Hồng Đậu giành trả lời trước: “Thật ra chúng em ít khi gặp nhau lắm cô ạ.” Nhưng cho dù có lâu không gặp nhau đi nữa thì khi gặp lại vẫn là cái cảm giác rất quen thuộc.

Cô giáo Từ cười nói: "Các em đều là những đứa trẻ sống tình cảm."

Lâm Tiếu tốt nghiệp tiểu học đã được bốn năm năm rồi, mỗi buổi tối vào Ngày nhà giáo năm nào cô cũng gọi điện cho cô giáo Từ, chưa bao giờ bỏ một năm nào.

Lần cuối cùng Lâm Tiếu gọi điện thoại cho cô giáo Từ là vào Ngày nhà giáo, đến nay đã gần một năm, cô giáo Từ hỏi: “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau mà em vừa nghe là đã có thể nhận ra giọng nói của cô sao?”

Ngày hôm kia, cô giáo Từ gọi điện cho Lâm Tiếu, cô ấy còn chưa báo tên tuổi thì Lâm Tiếu đã kích động thốt lên “cô giáo Từ”.

Lâm Tiếu gật đầu: "Giọng của cô giáo Từ chắc chắn là em sẽ không bao giờ quên ạ." Đối với Lâm Tiếu, giọng nói và mùi hương đều là những thứ rất khó quên, giọng nói dễ nhớ hơn nhiều so với khuôn mặt.

Lâm Tiếu lén lút quan sát cô giáo Từ, lần này gặp cô giáo Từ, cô giáo Từ đã ốm hơn trước rất nhiều, từ tròn trịa biến thành gầy gò.

"Cô giáo Từ, bình thường cô làm việc rất vất vả sao ạ? Những học sinh cô dạy khoá này không có nghe lời cô đúng không ạ?" Lâm Tiếu hỏi.

Cô giáo Từ lắc đầu mỉm cười: "Cô không còn làm giáo viên chủ nhiệm nữa, học sinh đều rất nghe lời cô."

Bởi vì em bé của cô giáo Từ còn nhỏ nên mấy năm nay tạm thời cô ấy sẽ không làm giáo chủ nhiệm mà chỉ là giáo viên bộ môn.

Lâm Tiếu chớp chớp mắt, thực ra cô muốn nghe cô giáo Từ khen họ là khoá học sinh ngoan ngoãn nhất.

Rất nhanh cô giáo Từ lại nói tiếp: “Đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn cả, nhưng khoá học sinh năm nay không có thông minh như các em."

Lâm Tiếu nở một nụ cười đắc ý.

Trần Đông Thanh vẫn giữ im lặng.

Cô giáo Từ vỗ vỗ vào vai Trần Đông Thanh, cô ấy biết việc làm bạn cùng lớp với một thiên tài như Lâm Tiếu khiến Trần Đông Thanh phải chịu rất nhiều áp lực. Cô giáo Từ nói với Trần Đông Thanh: "Học sinh thông minh như em rất hiếm gặp, khoá năm nay của cô cũng không có học sinh nào như em."

Trần Đông Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút không tin nhìn cô giáo Từ.

Cô giáo Từ hỏi: "Không phải em cũng thi được vị trí đứng đầu lớp ở trường cấp hai sao?" Trần Đông Thanh cũng giống như Lâm Tiếu, Ngày nhà giáo hàng năm đều gọi điện thoại cho cô giáo Từ, cô giáo Từ cơ bản cũng nắm được tình hình dạo gần đây của Trần Đông Thanh.

Trần Đông Thanh có chút ngại ngùng gật đầu.

Bốn người cùng nhau trở về, cô giáo Từ lần lượt hỏi thăm tình hình của mọi người, sau đó mới nói với Lâm Tiếu về việc trở lại trường diễn thuyết.

"Mấy ngày nay em viết bản thảo, thế đã viết xong chưa? Có thể đưa cho cô xem trước một chút không?" Cô giáo Từ hỏi.

Lâm Tiếu lấy bản sơ thảo được viết trên giấy nháp ra, Trần Đông Thanh, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân sáp tới, cô giáo Từ cầm lấy bản thảo, mỉm cười: "Chữ viết của Lâm Tiếu không hề thay đổi chút nào."

Lâm Tiếu đỏ mặt, đã nhiều năm vậy rồi mà chữ viết của cô vẫn không có tiến bộ.

Cô giáo Từ an ủi Lâm Tiếu: "Em bận ôn thi Olympic như vậy, chắc chắn là không có thời gian luyện chữ rồi."

Tuy nhiên, chữ viết của Lâm Tiếu cũng coi như rất ngay ngắn gọn gàng, khi đọc vào vẫn rất thuận mắt. Cô giáo Từ đọc từ đầu đến cuối, rất nhanh đã đọc xong: "Hình như nó hơi ngắn thì phải?"

Lâm Tiếu thở dài: "Nhiêu đây mà em đã phải vắt óc mấy ngày nay đó cô ạ."

“Cô giáo Từ ơi, cô có thể sửa lại giúp em, viết cho nó dài thêm được không ạ?” Lúc trước khi Lâm Tiếu còn học tiểu học, lúc cô không viết được bài phát biểu, cô giáo Từ đều giúp cô.

Cô giáo Từ lắc đầu từ chối: "Cô không am hiểu thi Olympic ở cấp hai, cũng không hiểu quá trình học tập của em.”

Lâm Tiếu đã đi đến một tầm cao mà cô giáo Từ chưa từng thấy. Cô giáo Từ nói với Lâm Tiếu: "Cô còn phải học tập một vài điều từ bài phát biểu của em để sau này còn dạy lại cho học sinh của mình đó."

Vẻ mặt Lâm Tiếu đầy tiếc nuối, cô thở ra một hơi thật dài.

Tuy nhiên, cô giáo Từ đã cho Lâm Tiếu rất nhiều cảm hứng, sau khi cô giáo Từ nghe tin Lâm Tiếu vừa tổ chức một "cuộc họp báo" ở trung học số một, cô ấy bật cười lên rồi nói với Lâm Tiếu: "Vậy thì em có thể sửa lại các câu hỏi mà nhà báo đã hỏi em rồi viết chúng vào bài phát biểu của mình. Những vấn đề mà các nhà báo quan tâm thì chắc hẳn các học sinh và phụ huynh cũng sẽ quan tâm."

Bình Luận (0)
Comment