Sau khi buổi diễn thuyết ở tiểu học Đường Giải Phóng kết thúc một cách thuận lợi, trước lạ sau quen, Lâm Tiếu diễn thuyết ở trung học số một càng thuần thục hơn.
May là học sinh và phụ huynh ở trung học số một không vỗ tay nhiều như vậy, tuy rằng cũng vỗ tay vài lần, nhưng phần lớn thời gian tất cả mọi người đều vô cùng chăm chú mà im lặng lắng nghe.
Lâm Tiếu phát hiện diễn thuyết ở tiểu học Đường Giải Phóng và trung học số một khác nhau, thứ mà nhóm cha mẹ và học sinh của tiểu học Đường Giải Phóng nghe chính là “kịch”, cuộc thi toán cấp ba quá xa vời đối với bọn họ. Còn thứ mà nhóm học sinh và phụ huynh của trung học số một nghe chính là "con đường", nhóm phụ huynh nhớ kỹ lời nói của Lâm Tiếu như đói như khát, có không ít người còn cầm bút và quyển note để ghi chép lại.
Mẹ và anh trai cũng đến đây, đứng ngay phía trước sân thể dục, trong tay anh trai cầm một cái máy ảnh, không ngừng chụp hình tanh tách cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu phớt lờ tiếng ồn nhỏ do anh trai tạo ra, chuyên chú bắt đầu buổi diễn thuyết của mình.
Do di chứng để lại sau lần đầu tiên diễn thuyết ở tiểu học Đường Giải Phóng, Lâm Tiếu không tự giác được mà nói rất nhanh. Sau khi cô nói được một lát thì cô Dương đi lên bục phát biểu, nhẹ nhàng nhắc nhở cô: "Nói chậm lại một chút."
Lâm Tiếu vô cùng quen thuộc với nội dung của bài phát biểu, nhưng mà đây là lần đầu tiên những học sinh và phụ huynh ở trên sân thể dục nghe, nên tốc độ phản ứng chắc chắn không thể nhanh như vậy.
Hơn nữa trong bài phát biểu của Lâm Tiếu còn viết một số kinh nghiệm và tư tưởng, đối với cô thì đây là một chuyện vô cùng hiển nhiên, nhưng với rất nhiều học sinh và phụ huynh thì cần thời gian để thấm nhuần.
Sau khi được cô Dương nhắc nhở, Lâm Tiếu cố ý giảm tốc độ.
Do đó thời gian diễn thuyết ở trung học số một gấp năm lần thời gian diễn thuyết ở tiểu học Đường Giải Phóng.
Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, anh trai đưa Lâm Tiếu về nhà, giữa chừng thì đi đường vòng, đưa mẹ đến trường dạy lái xe cho bà.
Trước kia Lâm Dược Phi từng khuyên mẹ đi học lái xe, nhưng Lữ Tú Anh cảm thấy không cần thiết, cũng không có tự tin.
Bây giờ Lâm Tiếu muốn đi học đại học ở Bắc Kinh, Lữ Tú Anh lập tức tràn đầy động lực, nếu bà thật sự học được thì cuối tuần có thể lái xe mang đồ ăn ngon cho Tiếu Tiếu.
Ngồi ở trên xe, Lữ Tú Anh nhớ lại buổi diễn thuyết hôm nay của Lâm Tiếu, đứng trước sân thể dục chật kín người nhưng Lâm Tiếu lại rất bình tĩnh, thoải mái và thành thạo, Lữ Tú Anh cảm thấy vô cùng hãnh diện về Lâm Tiếu.
"Tiếu Tiếu, con giỏi quá!" Lữ Tú Anh khen ngợi.
Lâm Tiếu đáp lại: "Mẹ cũng rất giỏi!"
Gần đây mẹ học lái xe có sự tiến bộ, giáo viên dạy lái xe nói rằng bà là người lớn tuổi nhất mà thầy ấy từng dạy, nhưng thành tích hoàn toàn không thua kém gì người trẻ tuổi.
Lâm Dược Phi đưa mẹ đến cổng trường dạy lái xe, anh nói trước khi bà xuống xe: "Mẹ, thứ bảy tuần này nhớ sắp xếp lại lịch học nhé."
Lữ Tú Anh nói: "Mẹ nhớ mà."
Thứ bảy tuần này, cả nhà phải chuyển sang nhà mới trước khi trường đại học của Lâm Tiếu khai giảng.
Lữ Tú Anh lật tờ lịch, chọn một ngày tốt lành để chuyển sang nhà mới, đó là thứ bảy tuần này.
"Sao mẹ lại có thể quên được chuyện quan trọng như vậy chứ!" Lữ Tú Anh nói.
Sau khi trang hoàng nhà mới xong thì để cho thông gió hơn nửa năm, qua mùa hè nóng bức, bây giờ đi vào trong nhà đã không còn ngửi thấy mùi gì nữa.
Trong tiểu khu đã có không ít gia đình vào sinh sống. Lâm Dược Phi lái xe vào trong tiểu khu, sau đó lấy ra hai chuỗi pháo từ trong cốp xe, đốt bùm bùm ở trước cửa rồi cả nhà mới đi lên lầu.
Tiểu Hoàng bị tiếng pháo làm cho sợ hãi, cứ lùi ra sau, không chịu leo lên cầu thang.
Lâm Dược Phi kéo dây thừng một lúc lâu nhưng Tiểu Hoàng không chịu bước đi, thế nên anh chỉ có thể ôm Tiểu Hoàng leo lên trên.
Đến trước cửa nhà mới, Lâm Dược Phi đặt Tiểu Hoàng xuống đất, dùng chìa khóa mở cửa ra, Lâm Tiếu định tiến vào.
Nhưng Lâm Dược Phi đưa tay ra, cản cô lại: "Đừng vội!"
"Chẳng phải anh đã nói với em, chuyển đến nhà mới thì phải cầm theo thứ gì đó quý giá nhất khi bước vào cửa sao." Người làm ăn khó tránh khỏi mê tín, sau khi Lâm Dược Phi sống lại thì mức độ mê tín tăng gấp đôi, chính vì thế anh để mẹ và em gái chuẩn bị sẵn sàng trước.
Lữ Tú Anh lấy chiếc vòng và dây chuyền bằng vàng từ trong túi ra, cầm ở trong tay và đi vào nhà.
Lâm Tiếu cũng đã chuẩn bị xong, cô quay đầu mở khóa kéo cặp ở trên hai vai, từ bên trong lấy ra một quyển sách toán.
Lâm Dược Phi: "..."
Lâm Tiếu hùng hồn tự tin nói với anh trai: "Đây là thứ quan trọng nhất, trong sách có ngôi nhà bằng vàng, còn có cả khuôn mặt xinh đẹp."
Lâm Dược Phi tặc lưỡi một cái: "Có lý."
Lâm Tiếu nói như vậy đúng là không sai.
Vốn dĩ Lâm Dược Phi đã chuẩn bị một cái phong bì lớn màu đỏ, bên trong chứa một xấp tiền mới thật dày được rút ra từ trong ngân hàng, định cầm nó đi vào cửa.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tiếu lấy quyển sách toán, Lâm Dược Phi nhanh trí, dùng một tay bế Lâm Tiếu lên và bước qua cửa: “Anh đang cầm đồ vật quan trọng của nhà chúng ta."
Lâm Dược Phi vẫn luôn cảm thấy em gái chính là ngôi sao may mắn của cả nhà.
Lâm Tiếu đột nhiên bị nhấc lên nên hết hồn, hai chân vừa chạm đất thì lập tức quay đầu lại trừng mắt với anh trai: "Anh mới là đồ vật."
Lâm Dược Phi hỏi ngược lại: "Sao nào, em không phải là đồ vật à?"